Mọi Người Đều Mong Chúng Tôi Ly Hôn - Chương 7: Mọi Người Đều Mong Chúng Tôi Ly Hôn

Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:08

Cả người Lương Yên khẽ run lên, chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc của người đàn ông ở phía trên.

Lục Lâm Thành giữ lấy cổ chân cô, nói: “Cô không muốn làm sao?’’

Nhưng mà anh dường như cũng không có ý định chờ đợi câu trả lời của Lương Yên, ngón tay thon dài cởi bỏ đai an toàn trên áo ngủ cô ra, dễ dàng lột xuống, cơ thể từ từ dán lên, rồi nắm lấy một bên mềm mại, đùa bỡn xoa nắn ở trong lòng bàn tay mình.

Suốt cả đêm đó, Lương Yên chỉ cảm thấy mờ mịt mơ màng, cô mất trí nhớ, cho nên không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này, sau đó thất thủ không thể chống cự, cả người mềm nhũn thành vũng nước, tựa như một tấm gỗ nổi lềnh bềnh giữa muôn ngàn sóng biển, mười ngón chân mượt mà cuộn tròn co quắp, bắp chân trắng ngần như ngó sen lơ lửng trong không trung, bàn tay nhỏ bé níu chặt lấy ga trải giường, mặt đỏ đến tận mang tai lắng nghe những giai điệu ngân nga xấu hổ phát ra từ chính miệng mình.

Muốn làm hay không muốn làm, cuối cùng vẫn phải làm đấy thôi?

Trời đã sáng choang, ánh nắng ban mai nghịch ngợm xuyên qua rèm cửa chiếu vào căn phòng, Lương Yên lấy chăn bọc mình kín mít giống như một con tằm đáng yêu, lăn lộn trên giường mấy vòng cuối cùng cũng mờ mịt mở mắt thức dậy.

Toàn thân đau nhức khắp nơi nhắc nhở tối hôm qua chủ nhân của nó đã trải qua chuyện gì.

Sau khi Lương Yên thức dậy vẫn rúc người vào trong chăn, không chơi điện thoại cũng không ngủ tiếp, cứ thế ngơ ngác trợn tròn mắt suy nghĩ về cảnh tượng không thích hợp cho trẻ em của tối hôm qua.

Không phải Khương Mộc nói thường ngày Lục Lâm Thành không về nhà sao?

Không phải những fan hâm mộ cũng đang đợi cô và anh ta ly hôn sao? Không phải những quần chúng ăn dưa đều nói Lương Yên và Lục Lâm Thành chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi sao?

Lương Yên xốc chăn lên kiểm tra cơ thể của mình, quả nhiên nhìn thấy những dấu hôn đỏ bừng trước n.g.ự.c mình, trên bắp đùi cũng có, đôi chân mỏi nhừ ê ẩm, tất cả đều chứng minh tối qua cô đã trải qua chuyện gì.

Đây chẳng lẽ là chuyện mà một cặp vợ chồng trên danh nghĩa nên làm sao?

Con mẹ nó người đàn ông này không hề biết thương hoa tiếc ngọc chút nào cả.

Bởi vì thiếu sót kinh nghiệm, Lương Yên thực sự không thể nhìn ra được mối quan hệ vợ chồng giữa cô và Lục Lâm Thành là tốt hay xấu chỉ từ một trận lăn lộn trên giường tối hôm qua. Che chăn đỏ mặt một lúc rồi nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề đi ra khỏi phòng ngủ, cô lại nhìn thấy Lục Lâm Thành đang nhàn nhã ngồi trước bàn ăn thưởng thức bữa sáng của mình.

“Không phải anh đang ở đoàn làm phim sao?’’ Lương Yên đứng xa xa hỏi.

Lục Lâm Thành ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Lương Yên vừa mới tỉnh ngủ đầu tóc rối bù như một ổ chim đang đi ra: “Hôm nay tinh thần của đạo diễn không tốt, toàn bộ đoàn làm phim đều được nghỉ.’’

Vị đạo diễn mà Lục Lâm Thành hợp tác lần này nổi tiếng là tài hoa hơn người nhưng tính tình là vô cùng cổ quái trong làng giải trí, vừa quay được mấy cảnh đã nói không tìm được cảm hứng, nên cuối cùng lại cho mọi người nghỉ quay trong hai ngày để chỉnh sửa hậu kỳ đồng thời cũng tìm lại cảm hứng của chính mình, vì thế Lục Lâm Thành tạm thời có một kỳ nghỉ ngắn hạn, bay về nhà.

“Ồ.’’

Thì ra là như vậy, Lương Yên gật gật đầu, quyết định vẫn nên cư xử đúng mực một chút, lập tức đi qua đó, kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống trước mặt Lục Lâm Thành làm ra vẻ nghiêm túc hắng giọng một cái: “Tôi có một chuyện muốn nói với anh.’’

Lục Lâm Thành vừa ăn sáng vừa lười biếng nói: “Có chuyện gì? Nói đi.’’

Lương Yên: “Có lẽ tôi nói ra anh sẽ không tin nhưng mà tôi thực sự bị mất trí nhớ, chỉ có điều không phải hoàn toàn quên mất mọi chuyện, tôi chỉ không nhớ những chuyện đã xảy ra trong ba năm gần đây là thôi.”

Lục Lâm Thành: “…”

Lương Yên: “Là chuyện của hai ngày trước, tôi bị bóng đèn của chuyên viên ánh sáng vô tình làm rơi xuống trúng đầu, sau đó thì không nhớ cái gì cả.’’

Lục Lâm Thành chậm rãi buông đũa trong tay xuống nhìn nét mặt bình tĩnh của người phụ nữ đối diện, sau khi lắng nghe những lời cô nói, sắc mặt vốn dĩ vẫn còn đang rất tốt bỗng nhiên trầm xuống, trong ánh mắt hiểu hiện rõ sự mất kiên nhẫn: “Lương Yên, cô đừng làm những chuyện rắc rối như thế này nữa được không?’’

Lương Yên vừa nghe được câu này cũng biết Lục Lâm Thành không tin cô, cố gắng tranh thủ thuyết phục anh: “Tôi đang nói thật đấy, tôi thực sự không nhớ được cái gì cả!’’

“Vậy thì sao?’’ Lục Lâm Thành khoanh tay trước mặt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gấp gấp đến bỏ bừng của Lương Yên đang ngồi đối diện: “Cô mất trí nhớ, sau đó muốn tôi giúp cô tìm kiếm những ký ức đã bị lãng quên sao?’’

Anh cau mày: “Đã hai năm rồi, Lương Yên, cô không cảm thấy mệt mỏi sao? Còn tôi thực sự không có cảm giác gì với cô cả!’’

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.