Mộng Như Thủa Ban Đầu - Chương 17

Cập nhật lúc: 13/09/2025 15:55

Đợi khi ta đã an ổn chỗ ở, hỏi rõ Ôn gia ở đâu, ngày đó vừa khéo là Đông chí.

Đông chí tế tự kính sư, chưa từng nghe nói đến cô nãi nãi về nhà mẹ đẻ bao giờ, phải không?

Nói đến Ôn Túc, bất kỳ ai ở Kinh thành cũng có thể nói nửa canh giờ. Các triều đại từ trước đến nay chưa từng có vị Hộ bộ Thượng thư nào trẻ tuổi và tài năng hơn hắn. Quốc khố hiện giờ vô cùng sung túc, ngay cả tiểu tư khố của Thánh nhân cũng đầy ắp. Triều đình đã miễn giảm thuế phú hai năm rồi, ta chỉ muốn biết bạc trong quốc khố từ đâu mà có?

Mấu chốt là chàng đến nay vẫn là kẻ độc thân có dung mạo đẹp nhất và quyền cao chức trọng nhất Đại Khánh. Nhà nào có con gái mà không muốn hắn làm con rể chứ?

Lại đồn rằng hắn có bệnh kín, hoặc là đoạn tụ, hoặc là bất lực.

Ta chỉ muốn hỏi, vậy tiểu nữ của Tống Các lão gia thì sao? Chuyện đoạn tụ, bất lực này lại từ đâu mà ra? Chẳng qua một nam nhân xuất chúng như vậy mà ba mươi mốt tuổi vẫn chưa thành thân, quả thực khiến người ta nảy sinh nhiều suy nghĩ viển vông.

Quá khứ của chàng ta tự nhiên là rõ ràng, chẳng lẽ thực sự là do tâm lý bị kích thích, không thể thích nữ nhân nữa? Hay là thực sự đã bất lực rồi? Tuy đều là suy đoán, nhưng quả thực rất hợp lý!

Ôn gia thực sự rất dễ tìm, chính là căn nhà thứ tư phía đông dưới chân Hoàng thành. Nghe nói hàng xóm nhà họ lần lượt là Hoài Vương phủ và Tống Các lão gia, có thể thấy sự thiên vị của Thánh nhân đối với họ rành rành đến mức người trời cùng phẫn nộ.

Cổng không treo biển hiệu hoa hòe gì cả, chỉ có hai chữ "Ôn phủ" đơn giản được viết bằng nét chữ Sấu Kim. Ta nhìn một cái liền biết đó là bút tích của ai.

Đôi sư tử đá ở cửa vô cùng uy vũ, khiến ta đang ngó nghiêng trông vô cùng hèn mọn. Ước chừng ngày thường người đến Ôn phủ cực nhiều, người gác cổng mặt lạnh như tiền, vô cảm nhìn ta.

Ta không có thiệp bái kiến, cũng chẳng có ai tiến cử. Hôm nay lại là Đông chí, Thượng thư đại nhân chắc được nghỉ ba ngày, muốn vào cửa này e rằng thực sự rất khó.

Tên gác cổng kia nhìn ta hết lượt này đến lượt khác, rồi lại từ trong lòng lấy ra một tờ giấy, xem xong lại nhìn ta. Ta còn chưa kịp nói gì, hắn liền kêu "oai" một tiếng rồi chạy mất, khiến ta giật nảy mình.

「Đại cô nãi nãi về rồi, Đại cô nãi nãi về rồi……」

Ước chừng nửa Kinh thành đều nghe thấy, Ôn gia có một vị cô nãi nãi lẫy lừng đến nhường nào! Ngày Đông chí này về nhà mẹ đẻ thì thôi không nói, vậy mà còn khiến nửa Kinh thành cùng những con quạ già ẩn mình trong bóng tối đều kinh động.

Thế là một đám gia đinh xông ra, người đi đầu trông như quản gia. Dù sao, cười đến nỗi mặt đầy nếp nhăn với bất kỳ ai cũng là tố chất cơ bản nhất của một quản gia. Miệng hắn ta toe toét quá rộng, ta có chút sợ hãi. Hai năm nay ta nào có phạm pháp hay gây tội, sao hắn lại cười đến rợn người như vậy?

Nhưng khi bước vào cửa, kỳ thực không xa hoa như ta nghĩ. Khắp nơi đều giản dị, nhưng cũng không hề đơn giản. Hộ bộ Thượng thư quản lý bạc tiền, sao lại bày trí hàm súc, thanh nhã như vậy, chẳng lẽ không hợp với thân phận sao?

Qua sảnh chính đi xuyên hành lang, sân viện trong Kinh thành đều là kiểu vuông vức như vậy. Tiền viện chủ yếu dùng để làm việc, hậu viện mới là nơi ở.

Thế nhưng ta còn chưa kịp vào hậu viện, đã có người chặn ta ở Cửa Nguyệt.

Mấy năm không gặp, có người vẫn là Chi Lan Ngọc Thụ, khí chất còn hơn hẳn dĩ vãng, có người mặt như đáy nồi tro, cho dù đã cố ý sửa soạn, vẫn xấu đến mức muôn màu muôn vẻ.

Ta không ngờ người đầu tiên ra đón lại là chàngn. Chắc là chàng vừa ở trong phòng, trên người chỉ mặc một chiếc trường bào gấm trắng, eo đeo đai lưng bạch ngọc. Bên hông rủ xuống một khối bích ngọc, kết nút như ý bằng ngọc, vừa tinh xảo vừa đẹp mắt.

Chàng cau mày, đôi mắt đào hoa hơi híp lại, nốt ruồi ở khóe môi vẫn quyến rũ lòng người. Năm tháng đối với những người dung mạo đẹp đẽ luôn đặc biệt khoan dung, chàng thực sự gần như không thay đổi.

--- Chương 13 ---

Ta khẽ nhếch khóe môi, cất giọng gọi: 「Đại lang quân.」

Nói đến Ôn gia, người ta ít quen thuộc nhất chính là chàng. Ta có thể gọi Nhị huynh, Tam huynh, nhưng lại không thể nào gọi được tiếng Trưởng huynh kia.

「Sao vậy? Giờ mới nhớ ra về nhà mẹ đẻ sao?」 Chàng siết chặt quai hàm, lời nói đều mang theo gai nhọn.

「Phải, đã là nhà mẹ đẻ, ta muốn về lúc nào mà chẳng được?」 Ta không mềm không cứng rắn đáp lại một câu. Ta vừa mới vào cửa, còn chưa từng chọc giận chàng, vì sao lại nổi nóng với ta? Ta còn oan ức đây này!

「Xem ra đã gả chồng nên tự tin hơn hẳn rồi, ngay cả cãi lại cũng dám. Phu quân Cẩu Đản của nàngi đâu rồi?」

「Trong nhà chỉ có hai người ta và hắn, nếu đều đi rồi thì ai ở nhà trông con?」 Đi mà c.h.ế.t đi cái tên phu quân Cẩu Đản của ngươi, ngươi lại có trí nhớ tốt đến thế ư.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.