Mộng Như Thủa Ban Đầu - Cửu Khanh 4
Cập nhật lúc: 13/09/2025 15:57
Nàng ta muốn làm ta ghê tởm, nhưng ta lại là người có dạ dày tiêu hóa rất tốt.
Nghe nói nàng ta đã có thai hai tháng, giờ này không ở Du gia đàng hoàng dưỡng thai, lại chạy về nhà mẹ đẻ là có lý lẽ gì?
Đi đến cửa viện thì nghe thấy trong phòng tiếng khóc thút thít không thành tiếng, Xuân Chi dùng đôi mắt nhỏ liếc nhìn ta, nàng ta không biết nguyên do, nhưng vẫn hả hê lộ ra nụ cười lớn.
Ta liếc nàng ta một cái nàng ta mới thu liễm lại.
Người canh cửa là nha đầu nhị đẳng Xuân Mai trong phòng lão thái thái, thấy ta đến liền cất cao giọng gọi một tiếng "Đại cô nương".
Chờ ta vào nhà, Nam Sanh đã nín khóc, chỉ có mắt vẫn còn đỏ hoe, nha đầu thân cận Xuân Huỳnh đưa cho nàng ta khăn ấm để lau mặt.
Ta vốn nên đợi ở ngoài viện một chút, nhưng ta lại cố tình không muốn, ta chỉ muốn nhìn dáng vẻ khó xử của nàng ta thì ta mới vui.
Lão thái thái kéo Nam Sanh ngồi trên ghế sập, thấy ta đến Nam Sanh muốn đứng dậy, lão thái thái kéo tay nàng ta không cho.
Ta thỉnh an, lão thái thái chỉ khẽ hừ một tiếng.
Ta không biết người là bảo ta đứng dậy hay bảo ta tiếp tục ngồi xổm, ta liền đứng thẳng dậy, ngồi xuống một bên khác của lão thái thái.
Lão thái thái từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, khi già vẫn là một khối tròn trịa phúc hậu.
Ta sinh ra không giống cha cũng không giống Mẹ, thực ra lại rất giống lão thái thái.
Theo lý mà nói, dung mạo như vậy đến tuổi này hẳn phải là người rộng lượng từ ái, nhưng lão thái thái nhà ta lại là một người hẹp hòi khắc nghiệt.
Có lẽ sự từ ái của người đều dành cho Nam Sanh, còn tất cả sự khắc nghiệt thì đều giữ lại cho ta!
Ta ngồi im không nói, nhìn Nam Sanh chỉnh trang xong xuôi, liền cầm một miếng bánh ngàn lớp trên bàn lẳng lặng ăn.
"Muội muội của ngươi đã đau lòng đến nhường nào rồi, mà ngươi vậy mà vẫn còn ăn được?"
Tổ mẫu liếc ta một cái, rồi lại vỗ vỗ mu bàn tay Nam Sanh.
Ngươi nói người ngốc ư, vậy mà còn biết sắp xếp người canh cửa. Ngươi nói người tinh ranh ư, rõ ràng Nam Sanh có thể không muốn ta biết chuyện Du gia, người lại cứ phải nói toạc ra.
"A Sanh vì chuyện gì mà thương tâm?"
Nếu ta hiểu chuyện hơn một chút, thì nên vờ như không biết Nam Sanh đã khóc, nhưng làm sao đây? Đúng lúc ta lại thích xem náo nhiệt của nàng ta, nghe nói nàng ta khóc, hôm nay ta đáng lẽ nên ăn thêm một bát cơm nữa.
Nam Sanh từ nhỏ quả thật ốm yếu bệnh tật, ăn cơm đều đếm từng hạt gạo trong bát, dù sao thì uống thuốc còn nhiều hơn ăn cơm, chờ khi đọc vài tập thơ của Cư Sĩ Liễu rồi lại học thói đa sầu đa cảm, nước mắt rơi xuống như không tốn tiền vậy.
Lão thái thái không ưa ta, có lẽ là vì ta ăn nhiều, khỏe như trâu, từ nhỏ đến lớn ngay cả một trận cảm lạnh cũng chưa từng mắc phải.
Vì nàng ta hay bệnh, ta và mẹ cũng từng thật lòng đối đãi với nàng ta, lúc nhỏ nàng ta khóc, mẹ ôm nàng ta vào lòng dỗ dành, nàng ta đi mệt ta cũng từng cõng nàng ta.
Nhưng thời gian ơi! Không hiểu vì sao lại có thể khiến nàng ta quên đi những chuyện đó.
Nam Sanh rủ mắt, mím môi, ra vẻ không muốn nói.
"Bà mẫu nàng ta nói, Nam Sanh đã có thai, không tiện hầu hạ Du Tùng, nên muốn nạp thiếp cho con trai mình."
Ta nhướng mày, không khác là bao so với điều ta đã đoán.
Nam Sanh không vui vẻ gì liếc nhìn lão thái thái một cái, rồi lại nhìn ta, trong mắt lại chứa chan nhiều lệ.
"Tổ mẫu..."
Nam Sanh kéo kéo tay áo lão thái thái, lão thái thái ôm nàng mà dỗ dành hết lời, vừa dỗ vừa nựng nàng như báu vật, rồi hai người lại cùng khóc một trận.
Mạc ma ma, nhũ mẫu của Nam Sanh, nhìn ta mấy lượt, mấy lần định mở lời khuyên can rồi lại nhịn xuống.
“... Nếu ngày ấy người gả đi là Nam Lâu thì tốt rồi, nàng ấy khoan dung, cũng chẳng đến nỗi đau lòng.”
Ta gật đầu, lão thái thái nói có lý. Trừ Ôn gia ra, nhà lang quân nào mà chẳng có thiếp thất? Nếu vì chuyện này mà khóc, người như Hoàng hậu chẳng phải khóc đến c.h.ế.t sao?
Lão thái thái mắng một hồi dài, rồi kết thúc bằng câu nói đó.
“Tổ mẫu chẳng phải từng nói Du gia rất tốt, chỉ có cô nương như Nam Sanh mới gánh nổi phúc phận ấy sao?”
Ta uống một ngụm trà, chậm rãi nói.
“...”
Lão thái thái trừng mắt nhìn ta, sững sờ. Quả thực, đó là những lời người đã nói với mẫu thân ta khi muốn gả Nam Sanh vào Du gia ngày ấy.
“A Sanh có nhiều của hồi môn như vậy, lại được tổ mẫu chống lưng, chỉ là nạp thêm một thiếp thất thôi mà! Làm sao có thể vượt qua nàng ấy được? Tổ mẫu sao không hỏi một tiếng xem hôm nay nàng ấy khóc lóc trở về, trong lòng có tính toán gì?”
Nam Sanh lặng lẽ nắm chặt chiếc khăn trong tay, vẻ hung dữ trong mắt chợt lóe lên rồi tắt nghỉm.
Ta cũng chẳng phải loại người mặc ai nhào nặn, nàng ấy cũng chẳng phải hạng lương thiện.
--- Chương 4 ---
Du gia muốn nạp thiếp cho Du Tùng, chắc chắn không chỉ vì nàng ta đã mang thai.
Nàng đứng dậy rời giường, quỳ xuống trước mặt lão thái thái.
Mạc ma ma thấy nàng quỳ xuống, cũng quỳ bên cạnh Nam Sanh.
Ta nhận chiếc khăn nóng Xuân Chi đưa tới, lau tay.
“Cầu lão thái thái thương xót cô nương nhà ta, cô nương từ khi gả vào Du gia, phụng dưỡng cha mẹ chồng, yêu thương cô dì em chồng, chỉ là tế lang...”