Mộng Như Thủa Ban Đầu - Ôn Túc 6
Cập nhật lúc: 13/09/2025 15:58
Ta cùng Bệ hạ không vui mà chia tay.
Tết Đông Chí năm nay cũng chẳng khác gì những năm trước, cùng lắm chỉ là cúng tế kính sư.
Giữa trưa ăn bánh chẻo, A Nương cùng Tuệ Nương nói chuyện trong phòng, Cha cùng ta nói chuyện nửa khắc trong thư phòng bên ngoài.
Ta đưa cha trở về, đẩy cửa sổ nhìn tuyết lớn ngoài nhà mà ngẩn người.
Mỗi năm Đông Chí đều như vậy, luôn phải có một trận tuyết mới coi là đủ.
Có một năm Đông Chí ta được cho phép đến tiểu viện thăm Bảo Ngân và Bảo Châu, ngày ấy đi sớm, cũng là trận tuyết như vậy, bay lả tả thật không khiến người ta bực mình.
Khi ta đến, Bảo Ngân và Bảo Châu đang gói bánh chẻo, nhân củ cải thịt dê.
Bảo Ngân có một tài năng phi phàm, bất kể là thứ gì, đến tay nàng, đều có thể làm ra món ngon tuyệt đỉnh không gì sánh bằng.
Nàng thấy ta đến, đôi mắt sáng như chứa cả vầng thái dương.
Ta đứng trước thớt nhìn, nàng bảo ta rửa tay cùng gói, nói rằng ăn bánh chẻo tự gói mới không bị cóng tai.
Nàng trông quá đỗi nghiêm túc và thành thật, ta vậy mà tin, ban đầu gói không đẹp mắt, nhưng sau khi gói vài cái thì những cái sau đều đáng yêu như những tiểu nguyên bảo.
"Đại Lang Quân thông tuệ vô song nhất, bất kể là gì vừa học liền có thể biết."
Đó là lời khen không thành ý nhất ta từng nghe, vậy mà khóe miệng ta không khỏi cong lên.
Sau này ta mới biết, không phải chỉ có ăn bánh chẻo tự gói mới không bị cóng tai.
Nàng gạt ta.
Nàng vớt những chiếc bánh chẻo tròn vo căng phồng vào bát của ta và Bảo Châu, còn những chiếc méo mó lộ nhân thì để lại cho mình nàng.
Ta muốn đổi của ta cho nàng, nhưng lại nhịn được.
Đây chính là tấm lòng của nàng, chân thành thẳng thắn, khi ấy ta cảm thấy mình thụ hưởng mà hổ thẹn, lại không nỡ từ chối.
Hôm nay không biết nàng ở nơi nào? Lại không biết nàng cùng ai đón Tết? Nàng có gói bánh chẻo cho người khác ăn không?
Điều ta sợ hãi nhất, chính là vô số những người khác như tên Cẩu Đản kia.
Nàng có phải đã c.h.ế.t tâm rồi không? Rồi tìm một người khác mà gả cho y?
Đến lúc đó, ta lại nên làm sao đây?
Ta nên làm sao đây? Ta không biết.
Ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Ngày hôm qua đã qua không thể giữ lại, việc hôm nay nhiều phiền muộn.
Trần ai rối bời, rốt cuộc vẫn là ta yêu nhiều hơn.
Bảo Ngân, là ta yêu nhiều hơn, cho nên mới càng không thể thua.
Nàng trở về đi!
Nếu nàng có thể trở về, nàng muốn gì ta cũng cho nàng.
Bất quá chỉ là một Ôn Túc ô uế mà thôi, chỉ cần nàng không chê, chỉ cần nàng vẫn muốn, ta đều cho nàng.
Nàng cứ như vậy mà thật sự trở về, hệt như khi rời đi, lại lặng lẽ trở về.
Những đêm ta trằn trọc không ngủ, những y phục thấm ướt lệ thầm, những ái tình ẩn giấu không thành lời, cuối cùng cũng tìm được lối thoát.
Bảo Ngân của ta, nàng rốt cuộc đã trở về rồi!
Nàng đội chiếc mũ da hồ ly trắng muốt mềm mại, cười tủm tỉm nhìn ta.
Cứ như thể nàng không phải đã xa cách bao nhiêu năm, mà chỉ vừa đi xa một chuyến, không bao lâu nữa sẽ trở về vậy.
Thật là vô tâm vô phế.
Ta nhẫn nại, không biết là nhẫn nại điều gì, cuối cùng cũng được gặp nàng, lại chẳng hiểu sao phải nói với nàng bao nhiêu lời khó nghe.
Ta cuối cùng cũng hiểu vì sao cha A nương cùng Nhị Lang Tam Lang lại cứ mãi không quên nàng, vì sao A nương chỉ cần nhắc đến nàng là lại rơi lệ đau lòng.
Vì sao cha nghe thấy là lại đỏ hoe mắt, Nhị Lang Tam Lang có đồ tốt, vì sao đều lặng lẽ giữ lại một phần cho nàng.
Nàng chẳng phải là đứa con gái trong nhà, là A muội của bọn họ ư?
Nàng cũng như vô số người con gái xa nhà trở về, quỳ trước mặt A nương mà làm nũng, vòi vĩnh.
Hóa ra không chỉ có ta, nàng còn được những người khác nâng niu trong lòng mà yêu thương.
Nàng vốn dĩ là người của Ôn gia ta, vốn dĩ là vậy, chỉ là ta chưa từng nghĩ thấu mà thôi!
Nàng vừa trở về, trời đất dường như cũng quang đãng hơn.
Trong nhà đâu đâu cũng ngập tràn tiếng cười, nàng ngồi trên giường của cha A nương, nơi chỉ có cô nãi nãi mới được phép ngồi, nhìn ta với ánh mắt tràn đầy vẻ đắc ý.
Trong lòng ta không biết có bao nhiêu lời muốn nói, hai tay không kìm được muốn ôm lấy nàng.
Nàng kể về những trải nghiệm bao năm qua, A nương cùng Bảo Châu lại nhắc đến chuyện cũ ngày xưa.
Nàng ngửa cổ cười tủm tỉm lắng nghe, tựa như những gian khổ kia đều là chuyện của người khác vậy.
--- Chương 7 ---
Ta nhìn nàng, nén tất cả tiếng cười và chua xót vào lòng rồi nuốt xuống.
Trên đời này ắt sẽ có một người đến để lấp đầy vạn ngàn điều bất bình trong lòng ngươi, ắt sẽ có một người cùng ngươi bước qua vạn ngàn con đường gập ghềnh.
Ta may mắn biết bao, người đó chính là Bảo Ngân.
Nàng hiểu nỗi vất vả của ta, biết nỗi khổ tâm trong lòng ta.
Nàng vốn là một khối thịt trong tim ta, chẳng biết bị ai lấy đi, đầu thai vào nhà người khác.
Nàng vậy mà đã hôn ta, hôn ta rồi còn chạy mất.
Khi nàng bảo vệ ta trong cung, nàng giống hệt một tiểu mèo sữa nhe nanh múa vuốt, ăn nói hung hăng.
Ngày đó ta đắc ý biết bao! Người khác nói: "Miệng lưỡi vị cô nãi nãi nhà ngươi thật quá độc địa."
Ta ngẩng đầu, điềm nhiên đáp: "Nàng không phải cô nãi nãi nhà ta, nàng là thê tử mà cha ta đã định ước cho ta từ nhỏ, chỉ là bao năm nay bị thất lạc mà thôi."