Một Đời Làm Quân Cờ, Một Đời Làm Chính Mình - Chương 40
Cập nhật lúc: 07/09/2025 09:24
Người đàn ông lái xe thẳng đến tiệm bánh gato.
Tiệm bánh gato này mới mở hơn ba tháng nay, là một tiệm bánh gato duy nhất trên thị trấn này, đồ ăn rất đắt.
Cát Tường chưa từng đến bao giờ, nhưng mà đã từng được ăn mấy lần, đều là do các bác trai và các bác gái mua cho.
Nghe các bác nói, chủ cửa hàng làm công cho tiệm bánh gato của người ta ở bên ngoài, về sau con cái trong nhà lớn, sức khỏe người già cũng không tốt nữa mới bất đắc dĩ quay về mở tiệm bánh gato.
Không ngờ là việc buôn bán lại vô cùng tốt, bây giờ đã thành món đặc sắc trên thị trấn của bọn họ, không ít khách hàng từ các thị trấn và huyện gần đó đều chạy đến mua, có thể thấy được mức độ nổi tiếng như thế nào.
Nhưng mà cũng là điều có thể hiểu được, bây giờ là giữa những năm tám mươi, kiểu tiệm bánh gato như thế nào, đừng nói là thị trấn mà ngay cả trên huyện cũng có rất ít.
Thực ra cũng không phải là bán loại gì hiếm lạ lắm, chỉ là một số bánh ngọt trứng gà, còn có thể làm một số bánh gato có tạo hình đơn giản, nhưng mà ở niên đại nayy cũng đã rất gì và này nọ rồi.
Chờ sau khi Phó Lập Thành dừng xe lại ven đường, anh quay lại nhìn cô gái nhỏ vẫn ỉu xìu ngồi ở ghế sau, trong mắt hiện lên ý cười, nói: “Ý Ý muốn ăn bánh gato không? Chú mua cho cháu!”
Cát Tường sững sờ nhìn về phía ngoài xe, lúc này cô mới phát hiện ở đây không phải là đường về nhà, đương nhiên là chú Phó thấy tâm trạng của cô không được tốt nên đã đặc biệt dẫn cô đến đây mua bánh.
Bị coi như trẻ con mà dỗ... không hiểu sao cô có chút xấu hổ, nhưng mà cũng có chút vui vẻ, chí ít thì cũng có thể nhìn ra được, như thế là chú Phó rất để tâm đến mẹ cô.
Yêu ai yêu cả đường đi mà quan tâm cả cô nữa.
Cát Tường căn bản là người có tính cách mềm mại, người khác đối xử tốt với cô thì cô cũng mềm lòng.
Nhưng mà… cô nhìn về phía mẹ mình đang ngồi kế bên vị trí tài xế, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Chú ơi, chú và mẹ đi mua giúp cháu đi, cháu không muốn xuống xe ạ!”
Lần đầu mẹ đi ra ngoài, bên cạnh lại có chú Phó đi cùng nữa, Cát Tường cảm thấy mình không nên làm phiền mới tốt.
Con gái mình nên chị hiểu rất rõ, cho dù nhóc con không nói gì thì Cát Tuyết cũng biết con gái đang suy nghĩ điều gì, chị trợn trừng mắt nhìn con gái, mỹ nhân đúng là mỹ nhân, cho dù trợn trắng mắt thì cũng rất có phong vị, chị sẵng giọng: “Bớt lắm trò lại, nhanh chóng xuống xe đi, mẹ cũng xuống xe, nhìn xem muốn ăn cái gì bảo chú Phó của con mua cho.”
Cát Tường nhìn về phía chú Phó, phát hiện chú ấy nhìn mình với ý cười nhàn nhạt, rõ ràng là không phản đối lời nói vừa rồi của mẹ mình…
Cát Tường ngoan ngoãn đẩy cửa ra, ngoan ngoãn xuống xe, nhưng mà trong lòng thì lại thở dài, cô chỉ nghĩ là không muốn bỏ lỡ cơ hội cho hai người này ở riêng với nhau, làm áo bông tri kỷ sao mà khó như vậy chứ…
“Nghĩ gì thế? Nhanh lên!”
“... Con đây rồi ạ!”
Một nhà ba người mua bánh gato xong thì vẫn chưa về nhà luôn.
Khó có khi vợ đi ra ngoài, Phó Lập Thành lái xe đưa hai mẹ con lên huyện đi dạo một vòng.
Quả thật Phó Lập Thành không hiểu phụ nữ thích cái gì, nhưng mà anh biết mẹ mình thích đi dạo phố mua mua mua, cho nên anh đã làm chủ đưa hai mẹ con các cô đến tòa nhà bách hóa cao tầng nhất trên huyện.
Quy mô và các sản phẩm ở đây không thể nào so sánh được với những thành phố cấp một như là thành phố J và thành phố S được, nhưng mà đối với hai mẹ con Cát Tuyết chưa từng đến đó mà nói thì ở đây vẫn rất mới mẻ.
Hai người xuất thân phú quý, từ nhỏ đến lớn đã thấy rất nhiều thứ tốt, đối với những đồ được bán trong tòa nhà bách hóa thì ngoại trừ việc thấy mới lạ cũng không có hứng thú mua gì cả.
Đến cuối cùng, đi dạo tầng trên tầng dưới hơn một tiếng đồng hồ, trên tay Phó Lập Thành chỉ cầm một chút bánh kẹo, còn có mấy cuộn vải có màu sắc không tệ, ngoài ra thì không còn gì khác nữa…
Nhưng mà, cũng không phải là không thu hoạch được gì, chí ít thì trải qua gần nửa ngày ngắn ngủi ở chung với nhau như thế, một nhà ba người vừa ra lò đã thân thiết với nhau hơn…
Ngày mười hai tháng năm, mùng bốn tháng tư âm lịch.
Ngày này là một ngày tốt, trời trong gió nhẹ, bầu trời trong xanh!
Vào ngày này, người nổi danh nhất mười tám dặm trong thôn, cũng là người thần bí nhất - Cát Tuyết lấy chồng lần hai thành công.
Người quân nhân xui xẻo bị Cát Tuyết bám lấy, thế mà mắt mù thật, cưới một bà cô có tuổi như Cát Tuyết.
Những người nhận được tin tức xì xào bàn tán, cảm khái số Cát Tuyết mèo mù vớ cá rán rồi, quân nhân đó rất tuấn tú, gái tân cũng không bám lên được.
Nhưng mà trong thôn chính là như vậy, chỉ là ngồi lê đôi mách, thực ra cũng không có nhiều ác ý, đương nhiên cũng không phải là hoàn toàn không có.
Một trong số đó chính là Tôn Lai Đệ - người đã từng bị Cát Thúy Phương dạy dỗ.
Sau khi Tôn Lai Đệ trải qua chuyện bị đạp xuống sông vài ngày trước đó thì đã có kinh nghiệm hơn rất nhiều, chí ít thì lúc nói xấu Cát Tuyết sẽ biết tránh ra những nhà qua lại với nhà họ Cát, chuyên chọn những bà cô có ác cảm với Cát Tuyết.
Chứ còn gì nữa, sau khi biết được Cát Tuyết thật sự có thể gả cho người quân nhân đó thì mấy bà cô đó tập hợp lại một chỗ, xì xào bàn tán chửi rủa…
“Một bà cô ba mươi tư tuổi, còn mang theo một đứa con gái riêng nữa, thế mà còn lấy được chồng tốt hơn phần lớn gái tân, bà nói có tức hay không chứ? Theo tôi thấy cho dù có lấy được thì sớm muộn gì cũng bị bỏ thôi…”
Một bà cô mặt mũi hung dữ, đứng xa xa hóng hớt nhìn nhà họ Cát, vừa cắn hạt dưa, vừa nói với vẻ oán hận.
Cát Tuyết đã rất nhiều năm chưa từng xuất hiện trong thôn, thỉnh thoảng đi ra ngoài hóng gió, cũng là đi đến chỗ vắng người, có một lần có động tĩnh tương đối lớn, chính là lần bị rơi xuống nước đó.
Nhưng mà lúc đó chị vừa sốc vừa sợ, khóc sướt mướt, toàn bộ quá trình dường như đều cúi đầu xuống.
Ngoại trừ mấy thím có quan hệ tốt với Cát Thúy Phương vẫn luôn biết Cát Tuyết rất xinh đẹp thì người dân trong thôn, bởi người lời đồn đại của một số người có ý thì dần dần tin tưởng Cát Tuyết bây giờ vừa già vừa xấu.