Một Đời Làm Quân Cờ, Một Đời Làm Chính Mình - Chương 41
Cập nhật lúc: 07/09/2025 09:25
“Còn không phải sao, tôi thấy ấy, quân nhân người ta cũng không phải là người ngốc, nghe nói kỷ luật của mấy quân nhân này rất nghiêm ngặt, nhất định là vì thanh danh, không thể không lấy một người đã qua một đời chồng như Cát Tuyết được.”
“Một bà cô cả đống tuổi rồi, nghĩ gì chuyện tốt đẹp nữa chứ, tôi đoán là nhiều nhất nửa năm thì con hồ ly tinh lẳng lơ đó sẽ bị người ta đuổi về thôi, đến lúc đó chúng ta sẽ có trò hay để xem rồi, ha ha…”
Bà cô đang bàn tán chuyện của Cát Tuyết này nhìn khoảng tầm hơn bốn mươi, còn nhiều tuổi hơn Cát Tuyết nữa, nhưng mà chính bà ta cũng không phát hiện được, ngược lại còn mạnh miệng chê bai người khác già…
Cát Tuyết quả thực là ác mộng trong lòng những người phụ nữ cùng thế hệ đó.
Xinh đẹp… không không không… xinh đẹp đã không đủ để hình dung vẻ đẹp của chị, trong mắt đàn ông thì Cát Tuyết là tiên nữ, trong mắt một số người phụ nữ ghen ghét với chị thì Cát Tuyết là hồ ly tinh.
Nhưng mà bất kể là tiên nữ hay hồ ly tinh thì đều đại diện cho vẻ đẹp.
Quan trọng là một người phụ nữ xinh đẹp như thế, trong nhà lại có tiền, còn được cả nhà chiều chuộng từ nhỏ đến lớn, quả thực là ép những người phụ nữ cùng độ tuổi đó không ngóc đầu lên được.
Đáng giận hơn là dù cho chị không làm gì nhưng mà những người đàn ông đã từng gặp chị thì cơ bản người nào người nấy đều động lòng xuân.
Trong đó cũng bao gồm cả chồng của mấy người này, phần lớn nguyên nhân mấy người này có ác ý với Cát Tuyết cũng chính là vì điều này.
Cũng may là từ sau khi người phụ nữ Cát Tuyết đó bị chồng trước bỏ thì bắt đầu ở lì trong nhà không ra ngoài nữa, mấy năm nay cơ bản là không có ai gặp Cát Tuyết, nếu không thì không biết có bao nhiêu đàn ông đã bị Cát Tuyết quyến rũ.
Vừa nghĩ đến khả năng là chồng mình bị hồ ly tinh Cát Tuyết dụ dỗ đi mất, mấy bà cô này lại chửi rửa càng độc địa hơn.
Bỗng nhiên, Tôn Lai Đệ đảo mắt vòng vòng, lên tiếng đề nghị:
“Hay là, chúng ta đi xem Cát Tuyết một chút đi, nhiều năm như vậy rồi không gặp, thật sự tôi cũng muốn nhìn một lần xem, người đã từng là mỹ nhân, sau khi bị người ta ruồng bỏ thì hoa tàn ít bướm, phải nhờ đến việc giở trò mới có thể đi bước nữa, thật là mất mặt! Cơ hội khó có được như vậy, không đi cà khịa cô ta thì tôi cũng cảm thấy có lỗi với chính mình…”
Lời này vừa nói ra, mấy bà cô bên cạnh nhìn nhau, tinh thần lập tức tỉnh táo lại, cũng không cắn hạt dưa nữa, cho chỗ còn thừa vào túi, sau đó đi về phía nhà họ Cát với vẻ mặt ác ý, hùng hùng hổ hổ xuất phát.
Về phần bà cụ nhà họ Cát có thể đánh mắng bọn họ hay không?
Sao có thể chứ?
Bọn họ là đến để ‘chúc phúc’ vợ chồng mới, cũng không phải đến gây sự, nhà họ Cát lấy lý do gì để đuổi bọn họ được…
“Tuyết Tuyết à, còn bao lâu nữa, bên ngoài sắp khai tiệc rồi, con còn phải đi mời rượu với con rể nữa đó!”
Cát Thúy Phương đi vào phòng như một cơn gió, đôi chân với sức mạnh nhanh nhẹn, làm gì có dáng vẻ của một bà lão hơn sáu mươi tuổi chứ.
Cát Thúy Phương nhìn con gái đang ngồi đối diện với tấm gương, đang bôi bôi lên mặt gì đó mấy cái bà cụ không hiểu, bà cụ thúc giục nói.
Cát Tuyết thả son phấn trên tay xuống, quay đầu nhìn về phía mẹ mình, cười nói: “Con đã xong lâu rồi, vừa rồi chỉ là dặm lại thôi, không phải là mẹ nói chờ khai tiệc thì bọn con mới đi ra ngoài sao? Bây giờ đã bắt đầu rồi ạ?”
Vừa nói Cát Tuyết vừa từ từ đứng lên, trên người mặc một bộ áo cưới màu đỏ, tôn lên dáng người thướt tha mềm mại của chị một cách vô cùng tinh tế.
Hôm nay kết hôn, theo ý của Cát Tuyết thì chị muốn đội mũ phượng, mặc khăn quàng vai, nhưng mà sau khi hiểu thông tin ở thời đại này thì chị mới biết rằng mũ phượng khăn quàng vai gì gì đó đã không còn thịnh hành nữa rồi, thậm chí mấy năm trước điều đó còn thuộc về tư tưởng cũ, mặc vào phải chịu tội…
Nhưng mà bảo chị mặc váy cưới gì gì đó, chị cũng không thích.
Sau đó vẫn là từ trí nhớ của nguyên thân mà nhớ ra một thứ tốt như sườn xám, sau đó đã tự mình bắt tay vào làm một bộ.
Thời gian gấp gáp, chị chỉ kịp thêu hoa mẫu đơn lên viền cổ và tà váy của sườn xám.
Nhất là tà váy, khi chị đứng dậy thì một khoảng hoa mẫu đơn giống như hoa tươi nở rộ trên người, trông rất sống động, vì Cát Tuyết vốn dĩ đã xinh đẹp rồi, cộng thêm phong thái nữa khiến cho cả người chị trông vô cùng kiều diễm, quyến rũ đến mức không chân thật.
“Ôi trời! Tuyết Tuyết của mẹ xinh đẹp quá, còn đẹp hơn cả tiên nữ hạ phàm trong kịch nam(*) ấy, cái bộ sườn xám này cũng rất đẹp, con ăn mặc trang điểm như thế này, mẹ cũng có chút không tin là mình có thể sinh ra một cô con gái đẹp như vậy…”
Cát Thúy Phương cười đến nỗi chỉ thấy răng chứ không thấy mắt, vẻ mặt hơi cay nghiệt ngày xưa giờ phút này cười tươi như hoa cúc, lại con hát mẹ khen hay một hồi rồi mới nhìn về phía con rể đang vẫn ngồi chờ đợi một cách yên tĩnh ở ngoài.
Vừa nhìn thì cũng phát hiện ra, hôm nay trông Phó Lập Thành cũng rất có tinh thần, quan sát kỹ mới nhận ra hôm nay con rể không những cạo râu sạch sẽ mà ngay cả bộ quân phục mặc trên người cũng là đồ mới, vừa nhìn đã biết là vì để kết hôn nên mới đặc biệt đem đến.
Trong lòng Cát Thúy Phương càng thêm hài lòng về con rể, bà cụ vẫy vẫy tay về phía Phó Lập Thành gọi:
“Con rể mau lại đây, hai con đứng cùng nhau, để mẹ nhìn một cái, ngày mai phải đi rồi, lần sau gặp lại cũng không biết là đến bao giờ…”
Vừa nói, Cát Thúy Phương cả đời chưa từng tách xa với con gái, cuối cùng bà cụ cũng không nhịn được mà đỏ cả hốc mắt.
Nhìn thấy mẹ mình khóc, không biết có phải là kế thừa ký ức của nguyên thân hay là hai tháng nay có được quá nhiều tình thân tốt đẹp mà sống mũi Cát Tuyết cũng cay cay.
Chị vội vàng rút một chiếc khăn mới từ trong hộp trang điểm ra, xoay người lau nước mắt cho bà cụ rồi nói:
“Mẹ, mẹ đừng khóc mà, có thời gian con sẽ về thăm mẹ, con nghe Phó… con nghe Lập Thành nói, bây giờ đi xe lửa chỉ mất hơn một ngày thôi, nhanh lắm, hơn nữa nếu mẹ nhớ bọn con thì mẹ đến thành phố S tìm bọn con, con và Lập Thành đều mong mẹ đến đó, đúng không?”