Một Đời Làm Quân Cờ, Một Đời Làm Chính Mình - Chương 44

Cập nhật lúc: 07/09/2025 09:25

Mọi người chăm chú nhìn sang, chỉ thấy người đàn ông cao to, dáng người thẳng tắp mặc một bộ quân phục màu xanh lục, thắt lưng thắt chặt vòng eo càng khiến cho bờ vai rộng hơn và chân dài hơn, tỉ lệ vô cùng hoàn hảo hoàn hảo.

Lúc đi đến gần, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng của Phó Lập Thành hoàn toàn lộ ra trước mặt mọi người, dáng vẻ điển trai làm cho một đám nàng dâu từ lớn đến bé nhìn đến nỗi trợn tròn mắt.

Một số bà cô to gan còn liếc mắt nhìn bạn tốt nháy mắt tỏ vẻ mập mờ, nhì sống mũi cao của người quân nhân đó, người từng trải tỏ ra Cát Tuyết thật có phúc…

Sau đó lại chuyển ánh mắt từ người đàn ông sang người Cát Tuyết, cho dù cùng là phụ nữ với nhau nhưng mà cũng không nhịn được mà khen ngợi.

Có lẽ là đã lâu không ra khỏi nhà nên làn da của nguyên thân trắng nõn nà, sau khi Cát Tuyết đến lại bỏ công ra chăm sóc, làm cho làn da vốn đã đẹp nay càng mịn màng sáng bóng hơn.

Lúc này ánh nắng chiếu vào, không hề khoa trương chút nào, làn da đó cũng không kém cạnh khi so sánh với dương chi bạch ngọc(*) thượng hạng.

(*) Dương chi bạch ngọc: một loại ngọc quý có màu trắng.

Không ai ngờ rằng lại gặp được Cát Tuyết như thế này…

Đẹp đẽ như hoa quỳnh, dung mạo tuyệt thế!

Lúc đầu bầu không khi vốn đang ồn ào huyên náo, lúc nãy lại tĩnh lặng đến mức tiếng kim rơi cũng nghe thấy được, tất cả mọi người đứng hình nhìn đôi vợ chồng mới, dường như đã mất đi năng lực ngôn ngữ…

“...Ôi!”

Một lúc lâu sau, cũng không biết là ai xuýt xoa một tiếng, phá vỡ bầu không khí kỳ lạ này.

Nhóm bạn bè họ hàng thân thích đồng loạt hoàn hồn, ánh mắt nhiệt tình nhìn chằm chằm vào đôi vợ chồng mới đã bắt đầu mời rượu rồi.

Trong nháy mắt bầu không khí lại được nhen lửa, rất nhiều người cùng không thèm đoái hoài đến đồ ăn ngon nữa, chỉ rướn cổ lên nhìn bà cô luống tuổi Cát Tuyết trong truyền thuyết, bắt đầu bán tán xôn xao:

“Cũng không biết là ai mắt mù ăn nói lung tung, Cát Tuyết thế này mà cũng nói là bà cô luống tuổi à?”

“Đúng vậy đó, mười mấy năm rồi tôi không thấy cô ấy, sao mà còn cảm giác cô ấy còn đẹp hơn lúc trước nữa nhỉ?”

“Còn có thể là ai vào đây, mấy người nhìn Cát Tuyết tốt là lại không chịu được ấy!”

“... Mười mấy năm trôi qua, Cát Tuyết càng đẹp hơn so với trước đây, bảo sao mà lại có thể lấy được quân nhân!”

“Chứ còn gì nữa, lúc đầu tôi còn thấy Cát Tuyết được hời to rồi, bây giờ xem ra đã hiểu vì sao quân nhân đó lại đồng ý, nếu đổi lại là tôi đừng nói là hai lần đò, mười lần đò tôi cũng đồng ý!”

“Hừ! Dựa vào ông á? Nằm mơ đi!”

“...”

Tiếng nói chuyện của người dân trong thôn oang oang, truyền đến tai của mấy người Tôn Lai Đệ đang hùng hùng hổ hổ đi đến chỉ cảm thấy chói tai vô cùng.

Lúc đầu mang vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác, nhưng vào khoảnh khắc mà Cát Tuyết xuất hiện đã vỡ ra thành từng mảnh.

“... Sao lại như thế được?” Cú sốc quá lớn, ánh mắt của Tôn Lai Đệ cũng bắt đầu hoảng hốt, trong miệng thì thào, làm sao cũng không tin người bị bà ta coi thường sẽ xuất hiện với khuôn mặt xinh đẹp đến mức kinh ngạc như thế.

Mấy người phụ nữ đi cùng Tôn Lai Đệ đến nhất thời cũng im thin thít.

Nhất là bà già đã chế giễu Cát Tuyết đó, bà ta vô ý thức nâng cái tay gầy còm đen đúa của mình lên, sờ lên làn da thô ráp sần sùi như vỏ cây của mình, rồi lại nhìn về phía Cát Tuyết với làn da trắng nõn đến mức sắp phản quang được, thốt lên với giọng điệu không thể tin nổi:

“Làm sao có thể như thế được? Cát Tuyết chỉ nhỏ hơn tôi hai tuổi, làm sao mà như thế được?… Không thể như thế được!!”

Ông trời quá không công bằng rồi, cái gì tốt đẹp cũng cho người phụ nữ đó, vì sao lại như thế chứ?

Nhưng mà, cho dù trong lòng không phụ đến đâu, nhung đối diện với Cát Tuyết càng ngày càng đẹp, bà ta tự tin đến nỗi đi lên nói chuyện cũng cảm giác rất mất mặt.

Nhìn thấy đôi vợ chồng mới đi mời rượu từng bàn từng bàn, càng đi đến gần bên này, cũng càng làm cho bọn họ nhìn rõ được người đàn ông tuấn tú đó cẩn thận che chở Cát Tuyết ra sao.

Lại nghĩ đến người chồng đã xấu lại còn mơ tưởng hão huyền nhà mình, mấy người phụ nữ đó rốt cục cũng không thể chịu nổi cảm giác xấu hổ nữa, thừa dịp người khác không chú ý đến mà âm thầm bỏ chạy…

Thấy Cát Tuyết như thế, cho dù bọn họ có che giấu lương tâm thì cũng không nói nên câu người ta quyến rũ chồng mình nữa, trừ phi người ta mù…

Phì phì phì… mù cũng chướng mắt!

Không ai chú ý đến, mấy người Tôn Lai Đệ hùng hùng hổ hổ đi đến, lại cun cút đi về.

Những người đến tham gia tiệc rượu đều là họ hàng bạn bè thân thiết với nhà họ Cát.

Tầm mắt của mọi người đều tập trung vào đôi vợ chồng mới, đâu có để ý đến cái khác…

Có mấy thím lớn tuổi thích nói đùa, thừa dịp đôi vợ chồng mới đến mời rượu, thỉnh thoảng lại nhao nhao trêu chọc người mới, làm cho trên bàn rượu truyền đến từng đợt cười đùa vui vẻ….

Pháo hoa cũng đủ vang đến cách đàn ông không xa, quả nhiên là vui mừng hớn hở, vô cùng náo nhiệt…

“Nghỉ ngơi một lúc trước đã, có đôi bụng không? Tôi đi lấy cho em ít đồ ăn.” Mời xong hai mươi tám bàn rượu, đôi vợ chồng mới về phòng cưới trước.

Căn phòng cưới này là Cát Thúy Phương mới tạm thời thu xếp ra.

Cũng không phải là bạc đãi con gái, chỉ là căn phòng trước đó mà Cát Tuyết ở thì hai mẹ con chị đã ở đó mười mấy năm rồi, dùng làm phòng cưới thì tóm lại không thích hợp lắm, bà cụ đành cố ý chọn lại phòng khác làm phòng cưới.

Phó Lập Thành đỡ vợ ngồi trên giường, quỳ một chân trên đất, định giúp chị cởi giày cao gót ra.

Vừa rồi lúc mời rượu anh đã phát hiện là hình như Tuyết Tuyết không quen đi giày cao gót lắm, cũng không biết là có chỗ nào bị vấp không.

Lúc đầu Cát Tuyết có chút mệt mỏi, nhìn thấy động tác của người đàn ông thì lập tức sợ đến nỗi lùi về phía sau, cả người suýt chút nữa thì bốc hỏa.

Chị không ngờ rằng là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất như thế mà lại quỳ một chân xuống trước mặt mình chỉ vì giúp mình cởi giày.

Cho dù bây giờ bọn họ đã là vợ chồng hợp pháp của nhau rồi thì Cát Tuyết cũng tỏ ra không đỡ được, chị cầm chặt bàn tay to lớn của người đàn ông, đôi mắt cũng không dám nhìn anh, nghiêng đầu sang chỗ khác, chỉ để lại cho Phó Lập Thành một bên tai đỏ bừng, lắp bắp nói:

“… Không… không cần, tôi… tôi tự mình làm.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.