Một Đời Làm Quân Cờ, Một Đời Làm Chính Mình - Chương 45
Cập nhật lúc: 07/09/2025 09:25
Trước khi cúi người xuống, Phó Lập Thành cũng không cảm thấy thế nào cả, anh chỉ đơn giản là muốn kiểm tra chân cho vợ mình, nhìn xem có phải là bị trầy da không mà thôi.
Không ngờ rằng chị lại phản ứng mạnh như vậy, nhất là bên tai trắng nõn kia, bây giờ đã đỏ bừng lên.
Động tác của Phó Lập Thành chậm lại, mãi sau mới kịp phản ứng là mình có hơi vội vàng, vợ mình dễ thẹn thùng như thế làm cho anh cũng không được tự nhiên lắm.
Người đàn ông đứng dậy, nhẹ nhàng lùi về sau một bước, lấy tay che miệng ho nhẹ một tiếng, giọng nói vẫn trầm trầm như trước: “… Tôi đi lấy cho em chút đồ ăn nhé?”
“...Vâng!”
Một lúc lâu sau vợ anh mới lên tiếng, giọng nói lí nhí như con muỗi vo ve, Phó Lập Thành bỗng cảm thấy buồn cười.
Nhưng mà anh vẫn biết ý không cười thành tiếng, sợ chị thẹn quá hóa giận…
Chờ sau khi Phó Lập Thành đi ra ngoài, Cát Tuyết cảm thấy không ổn chút nào.
Chị rũ đầu xuống, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào lòng bàn tay, trong lòng không nhịn được mà cảm thán, chị cũng không hiểu sao mà mình nhiều tuổi như thế, lại từng lấy chồng một lần rồi, vì sao lúc nãy lại bỗng nhiên làm mình làm mẩy như thế?
Chị cứ cảm thấy đâu đâu cũng không được tự nhiên.
Muốn nói là bởi vì mới quen, vẫn chưa đủ thân thiết thì cũng không thể nói được.
Trước kia chị không phải như vậy, chị vẫn cho là bất kể đối mặt với chuyện gì thì mình cũng rất thong dong, tự do tự tại.
Thì ra… cũng không phải như vậy sao?
Thế nhưng mà… vì sao lại thế?
Không nghĩ ra, Cát Tuyết cũng không ép mình nữa, thời gian sẽ nói cho chị biết.
Chị chậm rãi nằm xuống, nhưng vẫn luôn duy trì động tác che mặt.
Chị hết sức hy vọng… hy vọng cảm xúc vừa thẹn thùng vừa luống cuống lại không được tự nhiên này mau mau qua đi, nêu không thì còn tiếp tục như vậy Cát Tuyết sắp không nhận ra mình nữa.
…
Đồ ăn đến rất nhanh, chỉ là người đến không phải là Phó Lập Thành mà là Cát Tường - cô con gái mà chị đã không gặp từ sau sáng sớm hôm nay.
Mẹ mình lấy chồng, Cát Tường là con gái nên hôm nay cũng ăn mặc rất đẹp.
Cô gái nhỏ mặc một bộ váy công chúa màu hồng rất đáng yêu, bộ váy này được Phó Lập Thành nhờ mẹ anh chọn giúp, lần này cố ý mang đến.
Nghe nói đây là kiểu dáng thịnh hành nhất năm nay ở thành phố J, nhãn hiệu nào đó, rất khó để mua được một bộ.
Bây giờ nó được mặc trên người Cát Tường vốn dĩ đã xinh đẹp sẵn, cô gái nhỏ chỉ cao khoảng hơn một mét rưỡi, trông tinh xảo như búp bê, ai gặp cũng muốn đưa tay lên nhéo.
Lúc sáng Cát Tuyết nhìn thấy con gái, lúc đó hiếm khi lại ôm con giá vào lòng mà ôm thơm thơm một lúc.
Bây giờ lại nhìn thấy dáng vẻ xinh xắn đáng yêu như vậy, không nhịn được lại muốn đưa tay ra nhéo nhéo luôn mặt bụ bẫm hồng hào kia của con gái.
Cát Tuyết đặt đồ ăn lên bàn, nhận ra ý định của mẹ, bất đắc dĩ nói:
“Mẹ tha cho con đi, ngày hôm nay mặt con bị véo sắp sưng lên rồi, may mà con trốn ra phía sau, nếu không thì hai má con sưng lên đến nỗi không có mặt mũi nào mà nhìn người khác.”
Cát Tuyết đứng dậy bước đến bên bàn rồi ngồi xuống, nghe vậy thì cười nói: “Con không thích ăn mặc như thế này à?”
Nghe thấy lời này, Cát Tường vuốt ve chiếc váy bồng bềnh xinh đẹp trên người mình, nói: “Cũng không phải thế, con rất thích, không giống đồ ngày trước chúng ta mặc, chủ yếu là con không thích bị động tay động chân, không được tự nhiên lắm…”
Cát Tuyết uống một ngụm nước canh rồi chậm rãi nói: “Không thích thì cứ từ chối đi!”
Nếu có thể từ chối thì tốt rồi, Cát Tường vuốt vuốt hai má, lúc này cô vẫn còn thấy hơi đau: “Là bà nội, các bà dì, các bác gái, các chị họ…”
Đều là quan hệ người thân trong gia đình, Cát Tường tỏ ra không từ chối được.
“... Như thế à?” Cát Tuyết cong cong mắt, vậy thì thương mà không giúp được gì, đừng nói là mấy người bà cụ, mà ngay cả người làm mẹ như chị cũng không đỡ nổi cô con gái đáng yêu như thế.
Nếu không phải là sợ nhóc con tức giận thì chị đúng là muốn véo mấy cái.
Nghĩ đến đây, Cát Tuyết vừa ăn vừa dùng ánh mắt quan sát con gái từ trên xuống dưới.
Ừm! Không hổ là con gái chị, chính là xinh đẹp.
Cát Tường cảnh giác lùi về sau một bước, đề phòng mẹ mình lại muốn ngo ngoe động tay lên người mình.
Cát Tuyết: “…”
Cát Tuyết quyết định nói sang chuyện khác: “Con đã ăn gì chưa? Muốn ăn cùng mẹ luôn không? Còn nữa, tại sao là con đưa cơm cho mẹ? Chú Phó của con đâu?”
Cát Tường lắc đầu: “Con đã ăn rồi, bà nội để riêng cho con đồ ăn ngon, chú Phó bị nhóm các bác trai kéo đi uống rượu, bà nội bảo con đưa cơm cho mẹ!”
“... Uống rượu tiếp? Lúc nãy đã uống không ít rồi…”
Cát Tường đứng cách Cát Tuyết rất gần, nghe hết mấy câu lẩm bẩm trong miệng chị, có chút kinh ngạc với sự quan tâm của mẹ dành cho chú Phó.
Nghĩ đến đây, Cát Tường có chút do dự rồi nói: “Mẹ, mẹ có muốn con đổi lại gọi chú Phó là bố không?”
Cát Tuyết dừng đũa, dùng khăn lau lau khóe môi rồi mới nhìn về phía con gái, trong đôi mắt đen long lanh tràn đầy sự dịu dàng, nhẹ nhàng hỏi: “Con muốn gọi bố sao?”
Cát Tuyết nâng má, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, một lúc lâu sau mới trả lời: “Con cũng không biết nữa.”
Trên mặt Cát Tuyết nở một nụ cười, ngón tay nhỏ chọc lên chiếc mũi thon của con gái, nói với giọng điệu cưng chiều: “Vậy thì chờ đến lúc con biết rồi nói sau, chú Phó của con sẽ không so đo với con đâu.”
“... Mẹ, hình như ấn tượng của mẹ đối với chú Phó rất tốt?”
“... Cũng được!”
Trong đôi mắt hạnh của Cát Tường hiện lên vẻ tinh nghịch, giả bộ không nghe thấy sự d.a.o động trong giọng nói của mẹ mình, chủ động thay đổi chủ đề, sau đó lại trò chuyện với mẹ Cát Tuyết một lúc nữa, chờ đến khi chị ăn xong rồi mới bưng bát đĩa đi ra khỏi phòng…
Tiệc cưới thời này đa số đều được tổ chức vào buổi trưa.
Chờ đến khi Phó Lập Thành được dìu vào phòng với cả người tràn đầy mùi rượu thì cũng mới hơn một giờ chiều.
Cát Tuyết thả cuốn truyện võ hiệp g.i.ế.c thời gian trong tay xuống, đứng lên khỏi chiếc ghế mây đi ra đón anh.
Chị mỉm cười cảm ơn hai cậu nhóc trẻ tuổi, cảm thấy hai người này có chút lạ mặt, lục lọi trong trí nhớ một lúc lâu mới nhớ ra đây là hai cháu trai nhà dì cả.
Hai cậu nhóc nhìn khoảng tầm mười tám mười chín tuổi, trong đó có một người ngại ngùng nói: “Cô Tuyết, dượng uống say, bà nội bảo bọn cháu đưa dượng về.”