Một Đời Làm Quân Cờ, Một Đời Làm Chính Mình - Chương 55
Cập nhật lúc: 07/09/2025 09:26
Phó Khu trong miệng thì thầm hai chữ ‘em gái’ này, mày kiếm vô thức nhíu chặt lại, đầu lưỡi cậu chạm vào má, duỗi cánh tay thon dài ra mở cánh cửa bên ghế phó lái, vừa định nói gì đó thì đôi mắt đen hờ hững đã đối diện với một đôi mắt hạnh long lanh ngập nước, cả người cậu bỗng sững sờ.
Trái lại, Cát Tường cũng không khách sáo lắm, thuận cửa xe mở ra, cô nhảy xuống một cái, đừng hỏi tại sao lại là nhảy xuống, bệ xe Jeep quá cao, cô gái nhỏ vừa cao hơn một mét năm tỏ vẻ chân chưa đủ dài…
Cô gái nhỏ xinh xắn mềm mại, trên đỉnh đầu còn có một chú chim lông trắng tròn vo, một lớn một nhỏ đều ngẩng đầu lên quan sát cậu.
Sau đó, dưới vẻ mặt có hơi cứng ngắc của chàng trai, cô gái nhỏ xinh như búp bê trong tủ kính cười ngọt ngào với cậu, đôi mắt hạnh lúng liếng chợt cong như vầng trăng khuyết, nói: “Cảm ơn anh!”
“... Đừng khách sáo!”
Phó Khuê cúi đầu nhìn cô gái nhỏ, sự xinh đẹp của cô gái nhỏ nằm ngoài sự dự đoán của cậu.
Chỉ là… quá thấp…
Phó Khuê đã cao một mét tám mươi bảy nghi ngờ, nhóc con này đã cao được một mét rưỡi chưa? Hình như còn chưa đến n.g.ự.c cậu nữa?
Muốn bắt nạt cũng có chút không xuống tay được…
Nhưng mà, đôi mắt đen của Phó Khuê lấp lóe, thím út của cậu có thể sinh ra một cô con gái xinh xắn như vậy, chắc là cũng không phải phụ nữ nhà quê gì gì đó như cậu vẫn nghĩ đâu?
Quả nhiên, đợi đến khi Phó Khuê nhìn về phía chú út nhà mình, dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng mà vẫn bị nhan sắc của người phụ nữ bên cạnh Phó Lập Thành làm cho kinh ngạc.
Mặt mũi của nhóc con này rất giống mẹ mình, mặc dù cũng rất xinh xắn, nhưng mà nghe nói cộng thêm tuổi mụ thì mới có mười lăm tuổi, vẫn còn là trẻ con, cùng với nguyên nhân chiều cao, cả người trông bụ bẫm hồng hào, xinh xắn nhưng mà không có tính công kích.
Mà vị thím út này của cậu thì lại giống như một bông hoa mẫu đơn đang nở rộ, yêu kiều đằm thắm, mang vẻ đẹp chỉ có ở người phụ nữ trưởng thành.
Trên mặt thím út nở một nụ cười nhẹ nhàng, đứng bên cạnh chú út, không kiêu ngạo không tự ti mặc kệ sự dò xét của người ngoài, từ trên xuống dưới mang theo một vận vị quyến rũ quý phái rất độc đáo.
Ai nói với cậu đây là người nhà quê?
Ôi… làm trò cười sao?
Ngay cả những đại tiểu thư trong giới bọn họ cũng không xuất sắc được như vậy, khí chất thì có lẽ là có, nhưng mà cả nhan sắc và khí chất đều không thiếu thì đây là người đầu tiên cậu gặp được.
Ánh mắt Phó Khuê nhìn chú út nhà mình dần dần trở nên quái dị, chú út nhà cậu không phải bị ép bất đắc dĩ, chắn là thuận nước đẩy thuyền mới đúng.
Phó Lập Thành vẫn chưa biết hình tượng tốt bao nhiêu năm của mình đã rách một lỗ thủng trong lòng cháu trai, trở nên không còn đàng hoàng như trước trước nữa.
Một tay Phó Lập Thành nắm tay vợ, nhìn về phía nhóm chị dâu đang có vẻ như bị sức lực ma quái nào đó giữ chặt, nhíu mày hỏi: “Các chị dâu có chuyện gì không?”
Làm gì mà cứ nhìn vợ anh chằm chằm như gặp ma thế.
Lời này vừa nói ra, giống như là đã nhấn vào cái chốt mở khóa nào đó vậy.
Đám người đang hốt hoảng đến nỗi ngây người chợt hoàn hồn lại, trong đó có một người phụ nữ mập mạp đứng đầu tiên cười nhạt lắc đầu:
“Không có việc gì đâu, chúng tôi nghe nói người nhà của phó tư lệnh Phó đến, cho nên đến nhìn một cái! Chỉ là đến nhìn một cái thôi!”
Chẳng lẽ còn có thể nói thực ra là bọn họ đến xem trò cười không thành sao?
Vừa rồi bọn họ cũng cố ý vây quanh chiếc xe, chính là vì muốn nhìn xem người phụ nữ nhà quê này có bị dọa đến mức làm ra hành động nào đó thất lễ hay không.
Không ngờ rằng, người phụ nữ nhà quê này hoàn toàn không giống với sự tưởng tượng của bọn họ, tại sao lại có người có vẻ đẹp như vậy?
Này cũng quá đẹp rồi đó, đẹp đến nỗi khi bà ta nhìn vào gương mặt đó, sự ghen ghét của bà ta đều không nói nên lời.
Khác biệt quá lớn so với phụ nữ nhà quê trong tưởng tượng của bà ta, khiến cho đám người không chuẩn bị tâm lý nhìn thấy mà choáng váng. Lần này thì hay rồi, người mất mặt đổi lại thành chính bọn họ, thật là xấu hổ.
Cũng không biết là Vương Vân sẽ bực bội như thế nào nữa, nghĩ đến lòng dạ to như cái lỗ kim của Vương Vân, người phụ nữ mập mạp thở dài, lại kìm lòng không được mà dõi ánh mắt về phía vợ của phó tư lệnh Phó.
Ôi! Tại sao lại có người xinh đẹp như vậy chứ!
Phạm quy rồi!
Này thì còn cãi nhau thế nào được?
Này thì còn bắt nạt thế nào được?
Dù sao thì bà ta cũng không mở miệng được. Bà ta cũng không động tay được.
Quá đẹp, giống như tiên nữ vậy.
Bà ta lại nhìn một cái, không! Hai cái! Không không không… ba cái…
“Đúng đúng đúng! Chúng tôi đến đây để ra mắt.” Người phụ nữ mập mạp chỉ lo ngắm mỹ nhân, không lên tiếng, một chị dâu ở bên cạnh bà ta lên tiếng hòa giải.
“Chứ còn gì nữa, ái chà, phó tư lệnh Phó, người nhà của cậu xinh đẹp quá, cũng không kém thất tiên nữ trong kịch nam đâu? Tôi sống đến bây giờ vẫn chưa từng gặp nàng dâu nào đẹp như thế đâu.”
Một thím đến hóng hớt, không có ác ý gì cũng vỗ đùi nói chuyện, đồng thời ánh mắt còn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Cát Tuyết, cũng không nỡ nháy mắt, chỉ sợ nhìn ít hơn một cái thì sẽ bị thiệt.
“Phó tư lệnh Phó thật là có phúc quá.”
“Em dâu đẹp quá, cô bé cũng rất xinh.”
“...”
Các vị chị dâu mồm năm miệng mười bàn tán, Cát Tuyết cảm thấy giờ phút này không nên nói gì mới tốt, dù sao cũng không thể chen lời vào được, nhưng mà vẫn phải có mặt mũi, dù sao thì sau này cũng phải sống ở đây lâu dài mà.
Nghĩ đến đây, chị kéo con gái qua, mỉm cười với đám người đó rồi nói:
“Chào mọi người! Tôi lên là Cát Tuyết, đây là con gái tôi, tên là Cát Tường, về sau mong các vị chỉ bảo nhiều hơn.”
Lại là một hồi xuýt xoa liên tiếp.
Cát Tuyết…
Cát Tường…
Phó Lập Thành ấn ấn lên mi tâm, sau đó nhìn thẳng vào nhóm chị dâu, đuổi người một cách khách sáo:
“Sau này các chị dâu có thể đến tìm Tuyết Tuyết, hôm nay chúng tôi vừa đến, đi đường tàu xe mệt mỏi nên không giữ các vị lại nữa, thật sự ngại quá.”
Các chị dâu khoát khoát tay, vẻ mặt chính trực: “Không sao đâu, không sao đâu, các cậu cứ bận rộn việc các cậu, chúng tôi xem của chúng tôi.”
Phó Lập Thành: “…”