Một Đời Làm Quân Cờ, Một Đời Làm Chính Mình - Chương 59
Cập nhật lúc: 07/09/2025 09:26
Đàn ông thật sự có thói hư tật xấu, Phó Lập Thành lại một lần nữa khẳng định điều đó.
Sau khi xác định không ghét hành động thân mật của mình, anh sẽ tiến từng bước một để thăm dò, như là một thợ săn hoàn mỹ nhất, điều đó không phải là cố gắng, đó chỉ là bản năng.
Cát Tuyết không ngờ được Phó Lập Thành trước đó còn luôn kiềm chế mình, bây giờ bỗng nhiên lại có một màn như thế.
Phó Lập Thành rất cao, cho dù là Cát Tuyết để thẳng mũi chân nhưng mà chị phát hiện cũng không chạm đến mặt đất, chị ngồi trên đùi anh càng lộ ra vẻ nhỏ nhắn, cả người bị anh nhẹ nhàng ôm trong lòng, còn là kiểu ôm bằng một tay.
Cát Tuyết ngồi dạng chân trên cặp đùi săn chắc của Phó Lập Thành, ngây ngẩn cả người.
Mãi đến khi Phó Lập Thành nhích lại gần, hơi thở nóng rực của anh cũng phả ra trên mặt mình, Cát Tuyết mới nghe được yêu cầu được voi đòi tiên của anh.
Quá gần...
Cát Tuyết có chút không được tự nhiên mà dịch đi dịch lại, chỉ là bàn tay của anh bên eo chị quá mức kiên cố, nhiệt độ trong lòng bàn tay cũng càng ngày càng cao, dần dần, Cát Tuyết cũng cảm thấy cơ thể mình bắt đầu bị truyền nhiễm nhiệt độ càng cao hơn, đầu óc cũng có chút choáng váng.
“Ngủ… ngủ cùng anh?” Không lui ra được, Cát Tuyết cũng không thử nữa.
Thực ra đồng ý kết hôn, chị cũng đã chuẩn bị tâm lý động phòng rồi, chỉ là không ngờ rằng Phó Lập Thành sẽ quý trọng mình như thế, chị cũng không thể vội vàng tự mình nói có thể, Cát Tuyết biểu thị, mình cũng muốn mặt mũi.
Lúc này mới qua một ngày, lại còn là giữa ban ngày, Phó Lập Thành yêu cầu ngủ cùng anh, ít nhiều gì chị cũng thấy có chút không đỡ được.
Chẳng lẽ đêm hôm trước anh nói ‘không vội, chúng ta cứ từ từ’ là ý này?
Còn nữa, cái gì nhỉ… hình như rèm cửa còn chưa kéo, mặc dù khoảng cách khá xa, cũng không nhìn thấy cái gì, nhưng mà trong lòng vẫn cảm thấy sao sao ấy.
Phó Lập Thành cảm nhận được người phụ nữ trên đùi mình dần dần thả lỏng thân thể, anh cười khẽ rồi nói với giọng điệu khẳng định: “Cùng nhau ngủ!”
“Vậy… có muốn tắm... tắm rửa một cái hay không?” Cát Tuyết cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng, nhỏ giọng đề nghị.”
“Không cần!”
Nghe ra được vợ đồng ý trong lời nói, Phó Lập Thành vung tay lên, trong chớp mắt đã cởi tất cởi giày của mình và của vợ, sau đó xoay người, hai người đã ôm nhau nằm trên giường rồi.
Một loạt động tác nhanh gọn lẹ này làm cho Cát Tuyết không kịp phản ứng, đôi môi đỏ đã bị Phó Lập Thành ngăn chặn lại.
Rèm cửa của cửa sổ sát đất vẫn chưa được kéo lại, nắng ấm xuyên qua cửa sổ kính chiếu thẳng vào phòng.
Cát Tuyết nhìn thấy người đàn ông đã cúi xuống, nửa đè lên người mình, không ngừng dùng môi ma sát môi mình, lông mi của anh run run, Cát Tuyết không biết là bị làm sao nữa, bỗng nhiên đáy lòng chị mềm nhũn ra, cùng dần dần nhắm mắt lại.
Sau khi nhắm mắt lại, cảm giác của con người sẽ được phóng đại vô hạn.
Trong căn phòng lớn như thế, hơi thở người đàn ông càng thêm nặng nề, dường như có năng lực truyền nhiễm, Cát Tuyết cảm thấy hơi thở của mình cũng dần dần trở nên bất ổn.
Bên tai đều là tiếng thở dốc của Phó Lập Thành, rõ ràng là khoảnh khắc nên kiều diễm, nhưng mà không biết làm sao trong đầu chị lại không tự giác được mà liên tưởng đến mấy đứa nhỏ.
Sau đó Cát Tuyết bỗng giật mình một cái, lập tức mở mắt ra, thẹn thùng gì đó cũng không có nữa, nâng bàn tay nhỏ nên muốn đẩy Phó Lập Thành ra.
Phát giác được người dưới thân thể mình kháng cự, Phó Lập Thành lưu luyến tách ra một chút, giọng nói khàn khàn, thì thào hỏi: “Sao thế?”
Cát Tuyết trợn tròn mắt, quả thực chị muốn đánh người, người đàn ông này còn hỏi chị sao thế? Chị cắn răng nhỏ giọng nói: “Bọn nhỏ vẫn ở đây, lỡ nghe thấy, hoặc là đi vào thì làm thế nào?”
Nghe Cát Tuyết nói cậy, Phó Lập Thành cười khẽ rồi mổ mấy cái lên đôi môi của chị, sau đó mới nhỏ giọng trấn an: “Anh khóa cửa rồi.”
Cát Tuyết nheo mắt nhìn anh…
Giống như là không nhìn ra sự hoài nghi trong ánh mắt của Cát Tuyết, trên khuôn mặt đẹp trai của Phó Lập Thành là sự thản nhiên, muốn thân mật với vợ mình thì sao chứ, đấy là mình đề phòng.
“Còn nữa, phòng của Tiểu Nhị và Ý Ý ở bên phía cầu thang bên kia, bên này chỉ có chúng ta, sát vách còn có một cái thư phòng, hơn nữa các phòng cũng được cách âm rất tốt, bọn nó không nghe được đâu.”
Hay cho anh đã tính toán hết rồi, Cát Tuyết há hốc miệng, thực sự không biết phải nói gì.
Phó Lập Thành cũng không cần chị nói gì, đôi môi đỏ của Cát Tuyết khẽ nhếch, ánh sáng trong phòng rất tốt, anh lại cách gần như vậy, rõ ràng đã nhìn thấy một màn khiến người ta mê mẩn đó.
Con ngươi của Phó Lập Thành vốn dĩ là màu đen u ám, bây giờ lại tối thêm mấy phần, anh không thầy tự giỏi mà nhô đầu lưỡi ra, đi vào miệng chị, nhắm mắt lại, hưởng thụ sự thân mật làm cho da đầu anh căng lên.
Mặc dù chỉ là gà tơ ba mươi tám tuổi, nhưng mà đồng chí Phó Lập Thành tỏ ra, ở trong quân đội đều là đàn ông, chưa từng ăn thịt heo thì còn có thể chưa từng nhìn thấy heo chạy sao?
Kiến thức lý thuyết xưa nay anh không thiếu.
Hai người ôm nhau, hôn nhau mãi đến khi Cát Tuyết thấy đầu lưỡi của mình cũng bắt đầu tê dại…
Ngay đúng lúc Cát Tuyết bất chấp khó khăn, cho rằng thật sự muốn ban ngày làm chuyện gì gì đó thì, người đàn ông đã cứng như sắt thép bỗng nhiên buông chị ra, xoay người nằm thẳng trên giường, sau khi thở hổn hển vài hơi thì cánh tay dài lại vòng qua, ôm lấy Cát Tuyết vào n.g.ự.c rồi vỗ nhẹ sau lưng chị, trấn an nói: “Ngủ đi!”
Cát Tuyết đứng hình… tất chân của mình cũng cởi ra hết rồi, mà còn như này?
Thật sự không phải là không được đấy chứ?
Không… không thể nào, vừa rồi… khụ khụ… cái gì nhỉ, chị nhìn thấy, không giống không được mà!
Phó Lập Thành không biết rằng ngày thứ ba sau khi mình bị mẹ vợ hoài nghi không được, lại bị vợ mình hoài nghi.
Anh ôm lấy thân thể mềm mại vào lòng, cho dù lúc này đã nghẹn đến mức sắp nổ tung rồi, cho dù gân xanh trên trán đều nhô lên, Phó Lập Thành cũng cắn răng nghiến lợi nhịn xuống.
Dù sao thì cũng là giữa ban ngày ban mặt, anh không muốn kết thúc qua loa như vậy đâu, hơn nữa, đúng thật là bọn nhỏ đang ở đây, nếu lỡ tìm đến bọn họ thì sao, anh là đàn ông, không quá để ý, nhưng mà lại sợ rằng người vợ dễ thẹn thùng của mình không đỡ được.
Nhưng mà… Phó Lập Thành lại hôn một cái vào giữa trán Cát Tuyết, thỏa mãn cảm thán, lại có thể tiến thêm một bước tiến lớn nữa, chắc chắn buổi tối có thể hành động thành công.