Một Đời Làm Quân Cờ, Một Đời Làm Chính Mình - Chương 60
Cập nhật lúc: 07/09/2025 09:26
Giữa những năm tám mươi vẫn là niên đại thiếu thốn giải trí.
Tin tức người nhà của phó tư lệnh Phó là một mỹ nhân có vẻ đẹp không ai sánh bằng được lan truyền nhanh chóng, đồng thời cũng giống như là quạt một bạt tai vào mặt một số người.
Cũng ví dụ như người có ác ý mạnh nhất - Vương Vân.
Bà ta cố gắng duy trì vẻ mặt ôn hòa, bên tai nghe người phụ nữ bên cạnh líu lo không ngừng miêu tả kỹ càng về người phụ nữ nhà quê kia xinh đẹp thế nào, giống tiên nữ ra sao, bàn tay của bà ta giấu ở trong ống tay áo dần dần siết chặt lại.
Một lúc lâu sau, bà ta nhẹ nhàng hỏi: “Có thật là đẹp như thế không?”
Bà ta sẽ không bao giờ đi hóng hớt, bà ta đường đường là phu nhân của một lữ đoàn trưởng, lại chủ động đi xem người nhà của một phó tư lệnh, vốn dĩ thì cũng hợp tình hợp lý thôi, dù sao ai bảo lão Đào nhà bà ta có chức thấp hơn một cấp chứ.
Nhưng mà đừng nói là người nhà của phó tư lệnh, mà dù là bản thân phó tư lệnh thì cũng là cái gai trong mắt bà ta.
Càng huống hồ, một người phụ nữ nhà quê đã có một đời chồng thì thể diện lớn đến đâu chứ? Còn muốn bà ta tự đến xem?
Lúc đầu bà ta tràn đầy lòng tin ngồi trong nhà chờ đợi trò cười truyền đến, chờ Phó Lập Thành vì người vợ không ra gì này mà mất hết mặt mũi, nhưng mà lại không ngờ rằng cuối cùng người bị vả mặt lại là chính bà ta.
Nhất là nhìn thấy mấy người phụ nữ trước đây vẫn luôn nịnh nọt mình, giờ phút này lại trắng trợn khen ngợi người phụ nữ nhà quê kia, Vương Vân hận đến mức nghiến răng sắp nát, nhưng mà vẫn muốn duy trì thể diện hình tượng phu nhân của lữ đoàn trưởng.
“Ôi mẹ ơi, rất xinh đẹp, tôi lớn như vậy rồi nhưng mà chưa bao giờ nhìn thấy người đẹp như vậy, thật đó, tôi không lừa bà, trông giống như tiên nữ… Ấy? Bà kéo tôi làm gì? Tôi vẫn chưa nói xong mà.” Người nói chuyện là người phụ nữ mập mạp lúc trước vây quanh mấy người Cát Tuyết.
Bà ta tên là Chúc Tiểu Nha, chồng bà ta là tam đoàn trưởng - cấp dưới của lữ đoàn trưởng Đào, nên dĩ nhiên là bà ta đứng bên phía Vương Vân.
Chỉ là nhan sắc của mỹ nhân làm cho bà ta quá mức kích động, bà ta lại là một người mê sắc đẹp điển hình, lúc này trong đầu bà ta đều là một cái nụ cười một cái nhăn mày của mỹ nhân.
Nghe thấy Vương Vân hỏi, bà ta nhất thời quên mất sự nhỏ nhen của Vương Vân, thao thao bất tuyệt bắt đầu miêu tả, đang nói đến đoạn hào hứng thì cảm giác có người kéo tay bà ta, cắt ngang bà ta đang ba hoa chích chòe, lập tức thấy tụt cả hứng.
Mãi đến khi đối diện với ánh mắt trong bình tĩnh ẩn chứa bão táp của Vương Vân thì trong lòng bà ta run lên, mới ngượng mừng ngậm miệng lại.
Thấy dáng vẻ bà ta như vậy, Vương Vân càng thêm tức giận, nhưng vẫn cố kiềm chế nổi nóng, duy trì sự bình tĩnh của người có thể diện.
Vương Vân hít sâu một hơi, bưng chén trà hoa cúc bên cạnh lên nhấp một ngụm rồi mới khoát khoát tay, nói: “Được rồi, các bà về trước đi.”
Chúc Tiểu Nha vừa định nói thêm vài câu thì đã bị một chị dâu trẻ bên cạnh lôi kéo, từ trước đến nay đầu óc bà ta cũng không nhanh nhạy lắm, nên cũng không nói gì nữa mà đi thẳng ra khỏi phòng.
Vừa đi ra đến cửa nhà thì nghe được một âm thanh chén dĩa vỡ truyền đến từ trong nhà.
Bước chân của hai người dừng lại một chút theo bản năng, sau đó liếc nhau một cái rồi không quay đầu lại nữa, chỉ là trong lòng cũng than thở một tiếng.
Sau khi đi ra khỏi sân, Chúc Tiểu Nha mới kéo chị dâu trẻ đi cùng mình thở dài:
“Lữ đoàn trưởng Đào là người tốt như vậy, sao lại lấy Vương Vân nhỉ? Lòng dạ nhỏ nhen, lần này thì hay rồi, vợ của phó tư lệnh Phó không phải như bà ta nghĩ, hay lắm, bị nghiệp quật rồi đó, chỉ là xui xẻo cho chúng ta, vẫn còn phải đứng cùng một phía với bà ta, còn nữa, em xem dáng vẻ chỉ tay năm ngón của bà ta với chúng ta đó, cứ như chúng ta là người hầu nhà tà ta không bằng… tức quá đi.”
Chị dâu trẻ dung mạo thanh tú, nhìn có vẻ vẫn chưa đến ba mươi tuổi, ước chừng còn nhỏ hơn Chúc Tiểu Nha tám chín tuổi, cô ta tên là Vạn Phân, chồng cô ta là chính ủy, là cộng tác với chồng Chúc Tiểu Nha.
Thường ngày hai người đều là cùng nhau đi ra đi vào, quan hệ đúng là không tồi, so với Chúc Tiểu Nha tùy tiện thì tính cách Vạn Phân e dè hơn rất nhiều, cô ta khẽ cười rồi nói: “Trước đây không phải là chị cũng rất ghét vợ của phó tư lệnh Phó sao.”
“Hừ!” Chúc Tiểu Nha khoát tay chặn lại: “Không phải là vì chị đây cảm thấy nếu như lữ đoàn trưởng Đào được thăng chức thì nói không chừng lão Phương nhà chị, còn có lão Lý nhà em nữa cũng có thể được thăng chức sao?”
Vạn Phân lại cười: “Bây giờ chị không nghĩ như vậy nữa sao?”
Chúc Tiểu Nha: “… Cũng không phải như thế, chỉ là bỗng nhiên cảm thấy rất không có ý nghĩa, mỹ nhân người ta… Cát Tuyết người ta cũng không làm gì, trước đó chúng ta nhiều người như vậy đi chặn cô ấy, bây giờ suy nghĩ một chút thì chị cảm thấy chúng ta cứ như chó săn của nhà địa chủ ngày xưa vậy, quá không có ý nghĩa.”
Vạn Phân và Chúc Tiểu Nha qua lại thân thiết nhiều năm, sao có thể không biết tính tình bà ta được, cô ta liếc bà ta một cái rồi nói: “Em thấy ấy, chị đây là bị mỹ nhân mê hoặc rồi!”
“He he he! Chỉ cần ngầm hiểu không cần nói ra, tôi còn muốn làm bạn với mỹ nhân nữa đó!”
Bên này chị em tốt nắm tay nhau đi về nhà, trong nhà Vương Vân thì sau khi bà ta đập không ít đồ, cuối cùng mới giảm bớt sự tức giận trong lại khôi phục lại dáng vẻ bình thản trước đó.
Chỉ là rốt cục trong lòng khó mà bình tĩnh lại được, bứt rứt nửa ngày , cuối cùng cũng bấm số điện thoại của Hoàng Bảo Oánh.
Năm giờ rưỡi chiều.
Mặt trời chiều ngả về phía Tây, là thời gian ăn bữa tối.
Đây là liên hoan chính thức lần đầu tiên giữa người nhà với nhau. Mấy người Nghiêm Lệnh An rất biết ý, ai về nhà nấy, để lại không gian riêng tư cho người nhà bọn họ.
Tay nghề nấu ăn của bảo mẫu đúng là không tồi, nấu canh càng xuất sắc.
Phó Lập Thành tự mình động tay múc canh nấm hầm gà cho mẹ con Cát Tuyết, lúc đang định múc cho Phó Khuê một bát thì cánh tay dài của Phó Khuê duỗi ra nhận lấy cái muôi, nói: “Cháu tự mình làm ạ.”
Phó Lập Thành nghĩ cũng phải, cháu trai là tên nhóc thối, vẫn nên tự mình động tay thì hơn, không chỉ như vậy, anh còn dặn dò như lẽ đương nhiên: “Đúng đó, sau này nhớ quan tâm em gái một chút.”