Một Đời Làm Quân Cờ, Một Đời Làm Chính Mình - Chương 69
Cập nhật lúc: 07/09/2025 09:27
Hoàng Bảo Oánh cũng không thương hại bà ta, ngược lại mỉa mai:
“Đã nói người ác thì có người ác trị, trước đây tôi không tin, lần này thì tôi tin rồi, xem đi, không phải hôm nay tôi đến đây trị bà rồi hay sao? Lần sau lúc tính kế người khác thì trước tiên phải cân nhắc trước một chút, nhìn xem có phải là người bà tính kế được hay không, đừng có giống như lần này, vỡ răng sái lưng, cái được không bù được cái mất.”
Nói xong lời này, Hoàng Bảo Oánh và bạn tốt đi thẳng ra khỏi đó không quay đầu lại nữa.
Để lại một mình Vương Vân trừng đôi mắt đỏ ngầu, nhìn chòng chọc vào bóng lưng của hai người, trong lòng thì sợ hãi.
“Cậu thật sự muốn đi à?” Hai người lên xe, bạn tốt của Hoàng Bảo Oánh không tán thành nhìn về phía cô nàng.
Đối mặt với bạn mình, Hoàng Bảo Oánh lúc này còn hống hách lúc này lại cúi đầu, làm gì còn dáng vẻ chị đại xinh đẹp chói mắt ngầu lòi như lúc nãy nữa,
“Đi! Coi như viết một dấu chấm cho năm năm này của chính mình.” Đối với điểm này, Hoàng Bảo Oánh mạnh mẽ lạ thường.
“Vậy thì cũng không cần dùng đến cách của Vương Vân nói, người đàn bà đó lòng dạ xấu xa, dù sao thì chúng ta cũng đã đến, hay là đợi thêm một ngày, tớ không tin ngày mai vợ Phó Lập Thành cũng ra ngoài dạo phố.”
“Vậy không được, tớ đã chủ động đến tìm cô ta một lần rồi, cô ta không ở nhà, còn bảo tớ ở lại đây đợi cô ta, truyền ra ngoài thì tớ rất mất mặt đó.” Hoàng Bảo Oánh kiên trì.
“Vậy thôi bỏ đi, cậu thì còn mặt mũi gì nữa đâu, dù sao thì tớ không tán thành cậu làm chuyện tốn công mà lại không có kết quả này, không cần thiết đâu, nói không chừng cậu còn làm bản thân mình gặp rắc rối đấy. Hơn nữa, Phó Lập Thành người ta chỉ là không thích cậu thôi, người ta cũng không chọc đến cậu, cậu có đụng đến được không.”
“Lâm Linh, rốt cục là cậu đứng về bên nào?” Hoàng Bảo Oánh phát điên.
Lâm Linh chuyển tay lái, liếc mắt nói: “Nếu tớ không phải là bạn của cậu thì tớ không thèm phí lời với cậu.”
Hoàng Bảo Oánh cũng biết là mình đang không nói lý, nhưng mà chỉ là cô nàng ấm ức, cảm thấy khó chịu vô cùng.
Hoàng Bảo Oánh vẫn chưa nói là, cô nàng không những muốn nhìn xem người phụ nữ đó có dáng vẻ gì, có đẹp hơn cô nàng không?
Phó Lập Thành đối xử với vợ ấy như thế nào, có phải là lạnh lùng giống như năm năm nay đối xử với mình không?
Bất kể là tốt hay không tốt thì cô nàng cũng muốn viết một dấu chấm cho năm năm theo đuổi mù quáng của mình.
Dù sao thì đó cũng là người đàn ông mà cô nàng yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, người cô nàng thích năm năm.
Nghĩ lại, Hoàng Bảo Oánh mếu máo, không khỏi cảm thấy buồn bã, cô nàng ‘òa’ một tiếng gào lên khóc.
Một tiếng gào này làm cho Lâm Linh bị hù đến nỗi giật mình, cô nàng chỉ cảm thấy gân xanh nổi lên trên trán, nói: “Đi! Đi! Đi! Bà cô của tớ ơi, tớ đi với cậu còn không được sao?”
“... Hu hu… ợ… thật… thật sao?”
“Thật, thật. Bà cô ơi, cậu đừng gào nữa.”
“Hu hu… Lâm Linh, cậu tốt quá.”
“Ha ha… tôi cảm ơn cậu quá.”
Bên này Cát Tuyết không biết là, một số người vì để đưa chị đến bên cạnh chồng mình mà thật sự là nhọc lòng.
Giờ phút này Cát Tuyết đang ở đường Hoài Băng, trong một cửa hàng tơ lụa lớn nhất thành phố S, chọn lựa các loại vải thêu và chỉ thêu, tâm trạng vui vẻ đến nỗi quên trời quên đất.
So với phường thêu mà Cát Tuyết hợp tác trước đó, cửa hàng mà chị đang đi dạo này quả thực là thiên đường đối với những người thêu thùa.
Ở đây có rất nhiều chỉ tơ mà chị đã từng đi khắp vương triều Khang Tuấn cũng chưa từng nhìn thấy.
Ngay cả thành phẩm treo trên tường thì cũng có một số cách thêu đặc biệt mà Cát Tuyết chưa từng được thấy.
Cho nên Cát Tuyết không nhịn được mà có chút quên mình, trông thấy cái này cũng muốn mua, trông thấy cái kia cũng muốn mua, dung mạo của Cát Tuyết vốn dĩ đã rất đáng chú ý rồi, khi hào hứng càng trông rạng rỡ nổi bật hơn.
Bốn chàng trai nhóm Phó Khuê, và một cô gái nhỏ Cát Tường ngồi một hàng trên ghế sô pha bên cạnh tường kính, nhìn đồng chí Cát Tuyết đã mua mua mua hơn một tiếng đồng hồ nhưng mà vẫn tràn đầy sự hào hứng, không nhịn được mà đồng loạt thở dài.
Vệ Cẩn chống đầu, quay đầu nhìn về phía đám người đang chen chúc bên ngoài cửa kính, chậc chậc hai tiếng:
“Khá lắm, khuôn mặt này của thím út cũng quá bắt mắt rồi, cậu nhìn xem, mới một lúc như thế mà ở cổng đã có nhiều người chen chúc như vậy, tôi không rõ, đàn ông thích ngắm phụ nữ thì tôi hiểu, nhưng mà vì sao lại có nhiều phụ nữ như vậy chứ, gấp mấy lần đàn ông luôn rồi? Có cần phải khoa trương như vậy không?”
Trái lại Nghiêm Lệnh An khá bình tĩnh: “Cái này thì có gì chứ, so với lúc minh tinh ra đường thì lúc này còn đỡ hơn nhiều.”
Vệ Cẩn cắn cắn môi dưới, sờ cằm đáp:
“Nghe cậu nói như vậy thì hình như cũng đúng, mấy minh tinh đó ra ngoài thì lần nào không chen nhau chật như nêm như cối, tính như vậy thì thím út của chúng ta xinh đẹp hơn minh tinh nhiều, mấy người ở ngoài cổng này lại có chút không đáng chú ý.”
Những người còn lại: “…”
“Ôi ôi ôi, lại thêm một tên không biết tự lượng sức, người đàn ông kia sao lại cười bỉ ổi như vậy, lấy cái bộ dạng này của hắn ta mà cũng giám giành vợ với chú út Phó? Hắn ta xứng sao?” Vệ Cẩn không chịu ngồi yên, ánh mắt quét một vòng, sau đó lại dời về trên người Cát Tuyết.
Phát hiện một người đàn ông mặc đồ tây, đi giày da, đang tỏ vẻ mặt ân cần với thím út, ngắn ngủi hơn một tiếng đồng hồ, Vệ Cẩn cũng không biết đây là người thứ mấy.
Cậu ấy quay đầu nhìn về phía Phó Khuê, tỏ vẻ khen ngợi: “May mà Nhị Ca có dự kiến trước, dẫn theo chúng ta để làm vệ sĩ cho người đẹp nha.”
Phó Khuê bất đắc dĩ xoa mặt một cái, đây thật sự là một niềm vui ngoài ý muốn, chàng trai tỏ vẻ không dự liệu được là đi dạo phố còn có khó khăn như thế này.
Nghĩ đến đây, cậu thành thạo nghiêng đầu nhìn về phía Cát Tường đang hơi ỉu xìu, thúc giục nói: “Đến lượt em, lên đi!”
Cát Tường: “…” Mệt tâm ghê.
Mệt tâm cũng không còn cách nào, Cát Tường bất đắc dĩ đứng dậy, đi đến bên cạnh mẹ mình.
Ai bảo cô là con gái rượu của cha mẹ chứ.
Thế giới này tốt thì tốt, nhưng mà việc bày tỏ tình cảm có hơi trực tiếp, ở vương triều Khang Tuấn không có kiểu bất chấp tất cả mà theo đuổi nhà gái trực tiếp như thế này, chắc chắn sẽ bị coi như là kẻ háo sắc.