Một Đời Làm Quân Cờ, Một Đời Làm Chính Mình - Chương 70
Cập nhật lúc: 07/09/2025 09:27
“Đồng chí, chào em, mạo muội làm phiền một chút, kẻ hèn này họ Trần, là ông chủ của cửa hàng Trần Gia phía trước, không biết em…”
“Mẹ, mẹ xong chưa?”
Ông chủ Trần nhìn chằm chằm mỹ nhân trước mặt đến nỗi ánh mắt sắp thẳng đến nơi. Điều kiện gia đình của ông chủ Trần không tệ, trên con đường Hoài Băng này đã có mấy căn nhà mặt tiền.
Anh ta sống đến hai mươi tám năm, tự xưng là đã từng gặp không ít mỹ nhân, nhưng mà vẫn giữ được phẩm chất tốt đẹp vượt qua hàng ngàn bụi hoa mà không bị phiến lá nào dính vào người.
Nhưng mà anh ta cảm thấy, hôm nay sự kiên trì của anh ta sắp bị phá vỡ rồi, bởi vì anh ta đã yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Nửa tiếng trước, anh ta đi tuần tra trong cửa hàng nhà mình, phát hiện bên phía cổng ra vào của phường thêu có không ít người đang chen chúc nhau.
Lúc đầu anh ta không nghĩ nhiều, chỉ cho là cửa hàng này đang tổ chức hoạt động gì đó, ví dụ như bốc thăm trúng thưởng gì gì đó, trước đây cửa hàng nhà anh ta cũng đã từng làm rồi, lúc đó người còn nhiều hơn bây giờ.
Không ngờ rằng, vừa đi vào trong cửa hàng mới phát hiện, bốn nhân viên thì chỉ còn lại một nhân viên thường ngày thật thà nhất.
Lúc đó sắc mặt của anh ta không được tốt lắm, sau khi hỏi mới biết được, bên phường thêu có khách hàng, xinh đẹp như tiên nữ, có ba nhân viên đã đi xem mỹ nhân.
Sau khi ông chủ Trần nghe thấy, chỉ cảm thấy làm trò cười cho thiên hạ, chưa nói đến trên đời này không có người xinh đẹp như vậy, mà cho dù có thì nhân viên trong cửa hàng của anh ta đều là nữ mà.
Nữ mà xem mỹ nhân cái gì chứ, không phải là làm trò cười sao.
Anh ta cảm thấy, có lẽ là bình thường anh ta đã quá dễ tính, cho nên mấy nhân viên này không xem ông chủ là anh ta ra cái gì.
Thế là anh ta phẫn nộ đầy mình xông đến, còn không đợi lôi đám nhân viên từ trong này ra thì anh ta cũng lọt vào theo luôn.
Trên thế giới này sao lại có người phụ nữ xinh đẹp như vậy nhỉ?
Ánh mắt mê muội của ông chủ Trần dõi theo mỹ nhân vòng quanh hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng anh ta lấy lại tinh thần.
Anh ta sửa sang lại quần áo, kiềm chế trái tim đang đập loạn lên của mình, lấy dũng khí gấp hai mươi lần, đi lên phía trước, dùng tiếng phổ thông rõ ràng nhất chào hỏi với mỹ nhân.
Lại không ngờ rằng, đoạn văn mà anh ta đã dày công chuẩn bị vẫn chưa nói hết thì bên cạnh đã có tiếng gọi mẹ truyền đến.
Chuyện mấu chốt nhất là, thế mà mỹ nhân mà anh ta yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên lại cười với cô nhóc đó một cách tự nhiên, nói:
“Sắp xong rồi, mẹ sắp xong ngay đây, còn thiếu một chút thôi.”
Nói xong lời này, Cát Tuyết lại vùi đầu vào chỉ thêu.
Vẫn là lời nói quen thuộc, vẫn là cách làm quen thuộc, cũng may một màn này của Cát Tường không phải để thúc giục mẹ mình.
Nhìn bóng lưng rời đi của mẹ mình, Cát Tường chuyển ánh mắt lên ông chủ Trần đang đứng hình bên cạnh, một đôi mắt hạnh cứ bình tĩnh như vậy, nhìn sắc mặt người đàn ông đã sắp đồng điệu với cái bảng màu.
Ông chủ Trần nhìn khuôn mặt có bảy phần giống nhau với người tình trong mộng của cô gái nhỏ trước mặt, cố giãy dụa một phát cuối cùng:
“Hai người thật sự là mẹ con? Không phải là chị em ư?”
Cát Tường tỏ vẻ ngoan ngoãn nhỏ nhẹ: “Là mẹ con ạ, mẹ cháu hơn ba mươi tuổi, hơn nữa, mẹ cháu đẹp như vậy, làm sao có thể độc thân đến bây giờ chứ?”
Cháu nói rất có lý, thế mà chú không phản bác lại được.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà ngẫm lại, nếu như là mình, chờ mỹ nhân mười tám tuổi vừa trưởng thành, chắc chắn sẽ lập tức cưới mỹ nhân về nhà, làm gì có chuyện cho đàn ông bên ngoài có cơ hội chứ.
Phân tích như thế xong, tâm trạng ông chủ Trần bỗng buồn dần đều, chỉ là lúc nhìn cô gái nhỏ thì không biết nghĩ như thế nào, anh ta như bị quỷ thần xui khiến mà hỏi một câu: “Vậy cháu bao lớn rồi?”
Ở đây nhất định phải thanh minh, anh ta thật sự không phải biến thái, chẳng qua là anh ta cảm thấy, mình cũng mới hai mươi tám, chờ cô gái này lớn lên thì anh ta cũng mới ngoài ba mươi, đàn ông ba mươi mốt như hoa, mỹ nhân cực phẩm như thế này, phải chờ một chút anh ta cũng cam tâm tình nguyện.
Nhưng mà, không đợi Cát Tường đang sững sờ hoàn hồn lại thì Phó Khuê xuất hiện bên cạnh hai người với sắc mặt đen sì, sau đó giơ tay lên, trực tiếp kéo ông chủ Trần đang giãy dụa ra ngoài.
Đẩy người ra ngoài cửa xong, Phó Khuê mới đen mặt nhìn về phía nhóc con mang vẻ mặt vô tội, không có một người bớt lo, chàng trai nghiến răng nói: “Lại đây!”
Cát Tường: “… Ờ.”
“Xin hỏi chỗ này của mọi người có thu mua sản phẩm thêu không?” Mua xong một đống đồ vật, lúc ở quầy tính tiền, Cát Tuyết nhìn về phía cửa hàng trưởng cố ý ra tiếp đón mình, dò hỏi.
Cửa hàng trưởng là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, mặc một bộ sườn xám màu xanh đen, cũng không gầy lắm nhưng lại có một kiểu hương vị tươi mát.
Nghe thấy Cát Tuyết hỏi, ngay cả lông mày bà ấy cũng không nhúc nhích, dường như cũng không thấy kinh ngạc lắm.
Lúc này vị khách hàng này lựa chọn chỉ thêu và tơ lụa, trông có vẻ là người chuyên nghiệp, nhất là vừa rồi thử chỉ, ngón tay xoẹt xoẹt vài đường, trong chớp mắt đã tách chỉ thêu ra ba mươi hai sợi.
Cửa hàng trưởng là người trong nghề, đương nhiên có thể nhìn thấy đạo hạnh trong đó, cho nên bà ấy cũng không cần thiết phải vòng vo, nở nụ cười cởi mở nói:
“Nhận, nhưng mà tôi cũng không nói dối quý khách, phường thêu của chúng tôi có mấy cửa hàng trên khắp cả nước, cũng có người thêu riêng rồi, cho nên đối với thêu phẩm nhận từ bên ngoài cũng có chút yêu cầu về chất lượng…”
Không đợi cửa hàng trưởng nói xong, Cát Tuyết đã hiểu ngay, chị quay người lấy một chiếc khăn vuông từ bên túi xách nhỏ của mình ra đưa cho cửa hàng trưởng, đây là chiếc khăn chị mang đi định hôm nay dùng, vừa hay cho cửa hàng trưởng xem trình độ của chị một chút.
Người trong nghề trao đổi với nhau cho nên rất nhanh chóng, cửa hàng trưởng nhận lấy chiếc khăn tay, cúi đầu nhìn xuống, nụ cười trên mặt bà ấy cứng lại.
Bà ấy trừng to hai mắt, cẩn thận quan sát hình thêu bươm bướm vờn hoa ở một góc chiếc khăn, dáng hoa cũng không đặc biệt lắm, nhưng mà đường thêu thì rất sinh động, nhất là cánh bướm, nếu không phải là dùng tay sờ thì bà ấy còn nghĩ là cánh bướm thật khảm lên.
“Em gái à, chiếc khăn tay này em có bao nhiêu? Chỗ này của chị đều nhận được hết.”
Đều là người trong nghề làm việc liên quan đến đồ thêu đã bao nhiêu năm rồi, nhất là cửa hàng trưởng, cũng đã từng làm người thêu mười mấy năm, có thể trở thành cửa hàng trưởng thì những cái khác không nói đến nhưng ánh mắt nhìn hàng thì rất sắc bén.