Mùa Hạ Năm Ấy Chúng Ta Gặp Gỡ - Chương 100: Giảng Bài
Cập nhật lúc: 06/09/2025 08:31
Buổi tối, sau khi hoàn tất phần lớn bài tập, Tiêu Hà dừng bút trước hai bài chứng minh cuối. Cô đã thử vài cách, nhưng vẫn không ra đáp án. Nhìn đồng hồ mới bảy giờ tối, cô lưỡng lự một chút rồi chụp ảnh bài làm, gửi cho Quốc Hy.
Tiêu Hà: [Thầy ơi, hai bài này em làm có đúng không ạ?]
Vài phút sau, anh trả lời ngắn gọn: [Giờ tôi đang bận. Lát tôi xem.]
Tiêu Hà cầm điện thoại, hơi mím môi. Cô cảm thấy mình hơi đường đột, lại phiền anh vào giờ này.
Đến tám giờ hơn, Quốc Hy mới mò về đến nhà. Hôm nay anh dạy cả sáng lẫn chiều, rồi chạy thẳng đến nhà Long đại ca dạy thêm. Cả người anh gần như rã rời, chỉ muốn ngả lưng ngủ một giấc cho quên mệt. Có lẽ đến khi anh chuyển sang nhà mới, mở lớp ôn thi tại nhà thì thời gian mới thư thả hơn.
Tắm rửa xong, anh chợt nhớ đến tin nhắn của Tiêu Hà. Mở điện thoại lên, thấy thời gian cũng không còn sớm, anh vẫn nhắn thử.
Quốc Hy: [Em còn thức không?]
Chưa đầy một phút sau, tin nhắn tới.
Tiêu Hà: [Còn ạ!]
Quốc Hy: [Gọi video đi, tôi giảng cho em.]
Mắt Tiêu Hà trợn tròn. Gọi video cho anh ư? Sao cô dám chứ?
Đang run rẩy không biết làm sao thì cuộc gọi của anh đã hiện lên màn hình. Tiêu Hà suýt thì đánh rơi điện thoại, một cảm giác hồi hộp khó tả dâng lên trong lòng. Nhưng cô không dám để anh chờ lâu, vội hít sâu rồi bắt máy.
Chỉ một giây sau, gương mặt của Quốc Hy xuất hiện. Anh đang cúi xuống xem bài nên chưa nhìn vào màn hình. Mái tóc hãy còn ướt nước rũ xuống gương mặt điển trai khiến Tiêu Hà ngẩn ngơ mất mấy giây, quên cả chào hỏi.
Thấy anh hơi ngẩng lên, Tiêu Hà vội cúi chào, nhưng vì cúi hơi sâu nên trán cô đập hẳn vào cạch bàn.
Cốp!
Một tiếng khá to vang lên. Quốc Hy nhìn vào màn hình, thoáng ngạc nhiên rồi bật cười khẽ.
Cô đỏ mặt, vội xua tay.
- Em xin lỗi... em không cố ý.
- Ừ. Cẩn thận chút. – Giọng anh trầm nhưng không giấu được ý cười.
Rồi anh chợt khựng lại khi nhìn thấy chiếc cài tóc hình tai thỏ màu trắng trên đầu cô. Tiêu Hà cũng nhận ra ánh nhìn ấy, vội đưa tay gỡ xuống.
- Em... dùng cái này để học cho đỡ vướng thôi. – Cô lúng túng.
- Thì tôi có nói gì đâu. – Anh mỉm cười, mắt lại quay về bài tập.
Quốc Hy chuyển sang camera sau và bắt đầu giảng bài. Giọng anh đều đều, dễ nghe. Cách anh giải thích rõ ràng, không hề khiến cô cảm thấy ngượng hay bị trách móc. Mỗi khi anh dừng lại để chắc rằng cô hiểu, Tiêu Hà lại khẽ gật đầu.
- Cảm ơn thầy, em hiểu rồi ạ. – Cô cười, mắt ánh lên niềm vui.
Quốc Hy không trả lời ngay, ánh mắt vẫn dõi trên màn hình một lúc.
- Cuối tuần này em rảnh không? – Anh bất ngờ hỏi.
- Dạ... rảnh ạ. – Cô đáp, tim bất giác đập nhanh hơn.
- Vậy đến quán cà phê hôm trước đi. Tôi sẽ hệ thống lại kiến thức cho em trước khi thi.
Tiêu Hà hơi sững người, nhưng rồi cũng mỉm cười gật đầu.
- Dạ. Em cảm ơn thầy.
Cuộc gọi kết thúc, Quốc Hy nhìn vào màn hình tối đen thêm vài giây trước khi đặt điện thoại xuống. Cảm giác thư thái đến lạ, nhưng chỉ một giây sau, anh khẽ lắc đầu như đang cố dập tắt một cảm xúc mơ hồ nào đó.