Mùa Hạ Năm Ấy Chúng Ta Gặp Gỡ - Chương 102: Gã Xấu Xa
Cập nhật lúc: 06/09/2025 08:31
Sau khi vào phòng vệ sinh rửa mặt để lấy lại bình tĩnh, Tiêu Hà và Trúc Quỳnh quay lại sân thể dục. Cơn gió nhẹ lùa qua những tán cây, nhưng không thể xoa dịu sự nặng nề trong lòng họ.
Thấy mắt Trúc Quỳnh hơi sưng, Phương Ny lo lắng hỏi.
- Cậu sao vậy? Khóc à?
- Không có đâu, chỉ là bụi bay vào mắt thôi. – Trúc Quỳnh xua tay, cố cười.
Đức Thành nhìn cô, ánh mắt hơi trầm xuống. Cậu biết cô đang nói dối, biết rõ đến mức trái tim như bị siết chặt. Nhưng cậu không thể hỏi, vì cậu hiểu nếu ép cô nói ra, có khi lại khiến cô thêm tổn thương.
- Đức Thành, ra đây với tôi một chút. – Tiêu Hà lên tiếng, ánh mắt ra hiệu cho cậu.
- Sao vậy? – Cậu bước theo, thấp giọng hỏi.
- Chút nữa tan học, cậu đưa Trúc Quỳnh về giúp tôi nhé. Tôi có chút việc.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người nếu theo đọc truyện em thì xin hãy chỉ đọc ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) nhé ạ, đừng đọc ở các trang web ăn cắp truyện em để em có động lực ra chương nhanh ạ.]
Đức Thành gật đầu nhưng ánh mắt vẫn không rời bóng dáng người con gái đang cố giả vờ bình thường ở phía xa. Do dự một lúc, cậu hỏi.
- Rốt cuộc… cậu ấy vì sao lại khóc?
Tiêu Hà khẽ thở dài. Cô cũng muốn nói, nhưng cô biết Trúc Quỳnh không muốn ai biết chuyện vừa rồi. Huống chi với tính cách của Đức Thành, e là khi biết chuyện, cậu sẽ chạy đi túm cổ áo Gia Hưng hỏi tội mất.
- Cậu nên tự hỏi cô ấy thì hơn. Nếu muốn cô ấy sẽ tự nói với cậu.
Đức Thành im lặng. Cậu cúi mặt, siết nhẹ bàn tay, rồi ngẩng lên nhìn về phía ghế đá, nơi có cô gái đang cố cười thật tươi như thể điều đó có thể che lấp đi hết thảy những vụn vỡ trong tim.
Tan học. Sân trường dần vắng người, chỉ còn lại vài nhóm học sinh lác đác. Tiêu Hà đứng khoanh tay, tựa vào vách tường nơi chân cầu thang, ánh mắt có chút phức tạp.
Gia Hưng vừa xách cặp bước xuống đã nhìn thấy cô. Hắn khựng lại, rồi thong thả bước đến, khóe môi nhếch nhẹ.
- Em đợi anh?
- Phải. – Cô nhìn thẳng vào mắt hắn. – Tôi muốn hỏi, rốt cuộc anh coi Trúc Quỳnh là gì?
- Gì cơ? – Hắn nhướn mày, rồi cười nhạt. – Sao em lại hỏi vậy?
- Anh cư xử như vậy với cô ấy, tôi cần một lời giải thích rõ ràng.
Gia Hưng im lặng một giây, rồi nhún vai, giọng nhẹ tênh như đang nói về chuyện chẳng liên quan đến mình.
- Anh không thích em ấy. Chỉ đơn giản vậy thôi.
Tiêu Hà siết chặt bàn tay, cố giữ giọng bình tĩnh.
- Nhưng rõ ràng hành động và lời nói của anh thể hiện anh quan tâm cô ấy. Anh không biết cô ấy cũng thích anh sao?
- Biết. – Hắn đáp thẳng, khiến cô khựng lại. – Nhưng anh đâu có làm gì sai. Chỉ là tử tế một chút, đâu có nghĩa là phải đáp lại tình cảm?
- Tử tế? – Cô cười nhạt. – Với anh, tử tế là gieo hy vọng rồi chà đạp nó sao? Anh có nghĩ đến cảm xúc của cô ấy không?
Gia Hưng ngừng một lát, rồi tiến thêm một bước, hạ giọng.
- Anh chỉ quan tâm đến cảm xúc của em thôi, Tiêu Hà. Nếu việc anh đối xử tốt với bạn em khiến em vui. Nếu việc anh im lặng khiến em khó chịu, anh sẽ lên tiếng. Ngay cả khi em muốn anh ở bên cạnh cô ấy, anh cũng sẽ làm… chỉ cần là vì em thôi.
Tim Tiêu Hà khựng một nhịp. Cảm giác như bản thân vừa bước vào một mê cung không có lối ra. Sự khó chịu trào dâng, nhưng cô lại không biết phải phản bác ra sao.
- Anh như vậy có khác nào đang đùa giỡn với cảm xúc của người khác, kể cả tôi. – Cô lùi lại một bước, ánh mắt lạnh đi.
Gia Hưng cười nhẹ, chẳng rõ là đắc ý hay chua chát. Hắn quay lưng bỏ đi, nhưng chỉ vừa đi vài bước, hắn hơi quay đầu, buông một câu.
- Đó không phải lỗi của anh. Là do bạn em chỉ vì một ánh mắt, một câu nói mà ôm hy vọng rồi tự đẩy mình xuống hố sâu.