Mùa Hạ Năm Ấy Chúng Ta Gặp Gỡ - Chương 104: Không Thể Quá Quan Tâm

Cập nhật lúc: 06/09/2025 08:31

Ngày hôm sau, như thường lệ, Tiêu Hà đứng trước cổng nhà với bộ đồng phục gọn gàng. Trời hôm nay không quá nắng, cũng chẳng đến mức âm u, nhưng lòng cô vẫn thấy nặng trĩu.

Sau mười phút chờ đợi, chiếc xe đưa đón học sinh chậm rãi đỗ lại trước cổng. Cô bước lên xe, đảo mắt một vòng nhưng chẳng thấy bóng dáng Trúc Quỳnh đâu. Không rõ là cô bạn ngủ quên hay là nghỉ học nữa.

Chiếc xe dần lăn bánh. Tiêu Hà tựa đầu vào cửa kính, ánh nhìn vô định.

Chẳng mấy chốc, xe dừng lại trước cổng trường. Cô bước xuống, chậm rãi đi vào, hồn vía vẫn còn như lơ lửng trên mây.

Khi ngang qua chỗ đậu xe của giáo viên, ánh mắt cô vô tình chạm phải Quốc Hy khi anh vừa chui ra khỏi xe. Cô hơi khựng lại. Rồi như phản xạ, nhanh chóng quay mặt đi, bước thật nhanh về phía cầu thang. Cô sợ anh sẽ hỏi chuyện hôm qua và dĩ nhiên cô không thể nói cho anh biết lý do thật sự.

- Tiêu Hà. – Giọng người đàn ông trầm ấm vang lên phía sau. Bình thản, không lớn tiếng, nhưng lại mang sức nặng khiến đôi chân cô như bị chôn cứng tại chỗ.

Tiêu Hà hít một hơi. Khi quay lại, trên môi đã nở một nụ cười tươi tắn đến mức gượng gạo.

- Em chào thầy.

- Em lại định tránh mặt tôi sao? – Quốc Hy đút tay vào túi quần, giọng nhàn nhạt nhưng ánh mắt không giấu nổi sự dò xét.

- Làm gì có ạ. – Cô bật cười, tiếng cười nhẹ như gió thoảng. – Em chỉ đang vội thôi.

- Tối qua tôi nhắn tin, sao em không trả lời?

Tiêu Hà chớp mắt. Một thoáng ngập ngừng rồi như sực nhớ ra điều gì.

- À… em không có đụng đến điện thoại, nên không biết. Mà có chuyện gì sao ạ?

- Không có gì. Tôi chỉ muốn hỏi… em có ổn không.

- Em ổn ạ. Cảm ơn thầy.

Cô hơi cúi đầu, tránh ánh mắt của anh. Nhưng câu hỏi kế tiếp khiến bước chân định rời đi của cô khựng lại.

- Rốt cuộc lúc đó em bị sao vậy?

Tiêu Hà mím môi. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, đôi mắt cô khẽ lay động. Rồi như thể đang diễn một vở kịch đã thuộc lòng, cô ngẩng đầu, nở nụ cười.

- Không có gì đâu ạ. Em chỉ hơi mệt sau khi học thể dục thôi.

Quốc Hy nhìn cô một lúc lâu. Vẻ mặt cô vẫn bình thường, ánh mắt chẳng lộ ra chút sơ hở. Nhưng anh biết, cô đang nói dối. Chỉ là anh lấy quyền gì để ép cô phải nói ra chuyện riêng của mình?

Anh thở ra, ánh mắt dịu lại.

- Lần sau đừng cố quá. Sắp thi rồi, chú ý giữ sức khỏe. – Anh nói rồi quay người rời đi, để lại cô đứng lặng giữa bầu trời đầy nắng, nhưng không chút ấm áp.

Lên lớp, Tiêu Hà như thường lệ ngồi vào chỗ, chống cằm nhìn ra ngoài.

- Trúc Quỳnh đâu? Nghỉ học à? – Đức Thành ngồi phía sau cất tiếng hỏi, mắt nhìn quanh.

- Chắc vậy, sáng nay cũng không thấy cậu ấy trên xe. – Tiêu Hà đáp.

- Cậu có biết sao cậu ấy nghỉ không? – Phương Ny hỏi.

Tiêu Hà lắc đầu, cố mỉm cười.

- Không, chắc cậu ấy mệt nên nghỉ.

Mọi người chỉ ừ hử rồi tiếp tục câu chuyện khác. Nhưng trong lòng Tiêu Hà không yên chút nào. Có lẽ bạn cô vì thất tình nên buồn đến mức không lết xác đi học nổi.

Lúc này Hữu Thiên bước đến, ngồi xuống cạnh cô, mỉm cười vui vẻ.

- Cuối tuần này tụi mình học nhóm đi. Tuần sau thi rồi.

Tiêu Hà hơi chần chừ, rồi lắc đầu.

- Xin lỗi, nhưng mình có việc riêng rồi.

- Việc quan trọng lắm sao? – Hữu Thiên hơi nhíu mày, giọng vẫn thoải mái nhưng ánh mắt lộ chút hụt hẫng.

Tiêu Hà chưa kịp đáp thì tiếng tên lớp trưởng đã cắt ngang.

- Mấy đứa nào thông tin bảo hiểm y tế bị sai thì giờ xuống phòng y tế nhận lại kìa.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.