Mùa Hạ Năm Ấy Chúng Ta Gặp Gỡ - Chương 115: Yếu Đuối Và Mạnh Mẽ
Cập nhật lúc: 06/09/2025 08:32
Khi xe dừng trước cổng nhà, Tiêu Hà chậm rãi tháo dây an toàn, rồi quay sang nói nhỏ.
- Em cảm ơn thầy… em vào nhà đây ạ.
Quốc Hy chỉ khẽ gật đầu. Cô mở cửa bước xuống, rồi cúi chào anh lần nữa.
Quốc Hy vẫn ngồi đó, tay đặt hờ trên vô lăng, ánh mắt lặng lẽ dõi theo bóng cô gái nhỏ đang đi qua cánh cổng sắt. Mãi đến khi cô khuất hẳn sau cánh cửa, anh mới chậm rãi quay đầu xe rời đi.
Bên trong căn phòng yên tĩnh, Tiêu Hà khẽ thở ra một hơi như trút được gánh nặng. Cô ngồi xuống giường, mở túi, lôi ra chiếc khăn tay của Quốc Hy. Mặc dù anh nói sẽ vứt nó đi, nhưng cô cứ thấy áy náy nên lúc anh không để ý, cô đã lén nhặt lại.
Nhìn chiếc khăn lấm lem máu, nhưng vẫn còn nguyên mùi hương dịu nhẹ của nước xả vải. Cô mím môi, lòng nặng trĩu cảm giác có lỗi không nói thành lời.
- Đợi em giặt sạch, sẽ trả cho thầy. – Cô thì thầm, siết nhẹ mảnh khăn trong tay, như giữ một bí mật nhỏ giữa hai người.
Sáng thứ hai đầu tuần, học sinh các khối nhận được lịch thi. Ai cũng than thở vì chiều đi thi, sáng vẫn phải đi học. Giáo viên các lớp cũng tỏ vẻ cảm thông nhưng không thể làm gì hơn ngoài việc động viên học trò cố gắng.
- Lớp mình sẽ học bù quân sự và thể dục vào chiều nay. Các em cố gắng đi học đầy đủ nhé. – Cô Thy dặn dò trước khi rời khỏi lớp.
- Vâng ạ! – Cả lớp đồng thanh.
Đợi cô đi rồi, Hữu Thiên liền phóng sang bàn Tiêu Hà.
- Chiều nay để mình chở cậu nhé. Tay cậu bị thương rồi sẽ bất tiện lắm. – Cậu đề nghị.
Tiêu Hà phì cười.
- Mình chỉ bị trầy sơ sơ thôi chứ có gãy tay đâu mà chạy xe không được.
- Nhưng… - Hữu Thiên nhăn nhó.
- Không sao mà, đừng coi mình như phế nhân thế chứ. – Tiêu Hà xua tay.
Chuyện hôm qua cô không kể cho bất kì ai trong nhóm, chỉ nói mình bất cẩn bị ngã mà thôi.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người nếu theo đọc truyện em thì xin hãy chỉ đọc ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) nhé ạ, đừng đọc ở các trang web ăn cắp truyện em để em có động lực ra chương nhanh ạ.]
Tiêu Hà liếc nhìn bàn tay bị thương của mình. Bất giác nhớ lại ánh mắt nghiêm mà dịu dàng của Quốc Hy khi dặn cô đừng cố gồng lên nữa, tim cô thoáng nhói nhẹ.
Cô lắc đầu thật khẽ, như để gạt bỏ thứ cảm xúc mơ hồ ấy, rồi quay về với tiếng ồn ào quen thuộc của lớp học.
Vì giáo viên phụ trách môn Quốc phòng lớp Tiêu Hà vướng lịch ở trường đại học nên lớp cô phải học ké 11B8.
Chiều nay học lý thuyết, nên thầy quân sự lùa cả hai lớp vào phòng hội trường cho tiện giảng dạy. Trong tiết học, Tiêu Hà chốc chốc lại liếc nhìn bóng lưng quen thuộc phía trên.
Đã rất lâu rồi cô mới lại được chung lớp với Nhật Khánh, cảm giác như đang tái hiện lại những ngày tháng cũ – những năm tháng cô chỉ biết im lặng nhìn cậu từ xa, không dám mơ mộng.
Tiết thể dục, sau khi hoàn tất phần thi giữa kì, cả hai lớp được giáo viên cho hoạt động tự do. Tiêu Hà lơ đãng nhìn về phía ghế đá cách cô không xa. Trái tim hơi thắt lại khi thấy Nhật Khánh đang ân cần đội nón cho Thanh Ngọc và mở nước cho cô ấy. Động tác ấy, ánh mắt ấy... là điều mà cô mong ước suốt bao năm qua.
- Sao lại nhìn bọn họ rồi thẫn thờ vậy? – Phương Ny huých nhẹ tay Tiêu Hà.
Tiêu Hà lắc đầu, khẽ cười.
- Không có gì. Chỉ là cảm thấy Thanh Ngọc thật may mắn khi ai cũng muốn che chở cho cậu ấy.
- Có gì phải ngưỡng mộ chứ? Toàn giả vờ yếu đuối để lấy lòng người khác. – Trúc Quỳnh bĩu môi, chẳng kiêng dè.
Tiêu Hà không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn về phía họ.