Mùa Hạ Năm Ấy Chúng Ta Gặp Gỡ - Chương 126: Va Chạm
Cập nhật lúc: 09/09/2025 06:32
Thấy vẻ ngẩn ngơ như bị cụt hứng của cô, Quốc Hy mím môi nén cười. Một thoáng im lặng.
- Làm tốt lắm. Nhóc con. – Anh đưa tay vỗ nhẹ vai cô một cái, rồi quay đi, trong mắt thoáng nét cười dịu dàng.
Tiêu Hà đứng lặng một lúc, bàn tay vô thức chạm nhẹ lên vai. Cô nhìn theo bóng anh khuất dần nơi cầu thang, trong lòng bỗng thấy ấm áp, rực rỡ như có nắng.
Sân thể dục chiều nay rộn ràng hơn thường lệ vì thầy cho lớp chạy tiếp sức theo nhóm. Trúc Quỳnh vừa khởi động vừa kéo tay Tiêu Hà và Phương Ny, thì thầm rủ rê.
- Cuối tuần tụi mình đi siêu thị chơi nha, coi như xả hơi sau thi.
- Cả tuần vừa rồi mình thức khuya đến mòn mắt luôn đấy. Được ngày cuối tuần, cậu cho mình ở nhà ngủ bù đi. – Phương Ny than thở.
Trúc Quỳnh cong môi, vờ giận dỗi.
- Cậu mà cứ ngủ hoài sẽ thành heo lười cho coi! – Rồi quay sang Tiêu Hà, nũng nịu. – Đi nha vợ yêu?
Tiêu Hà bật cười:
- Được thôi. Nhưng cậu rủ hai tên kia chưa?
- Rủ hai tên đó làm gì? Chỗ chị em phụ nữ riêng tư. – Trúc Quỳnh trợn mắt.
- Bộ siêu thị cấm con trai không được vào hay sao mà riêng tư? – Phương Ny đần mặt hỏi.
- Ờ thì... ý mình là chỉ muốn hội chị em chúng ta đi thôi. Cậu thử nghĩ xem, lôi hai tên con trai vào khu nội y phụ nữ thì còn ra thể thống gì? – Trúc Quỳnh chống chế, mặt đỏ bừng.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người nếu theo đọc truyện em thì xin hãy chỉ đọc ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) để em có động lực ra chương nhanh ạ.]
Cả Tiêu Hà và Phương Ny tròn mắt nhìn nhau, rồi không nhịn được mà ôm bụng cười ngặt nghẽo. Đúng lúc đó, tiếng còi thấy giáo vang lên, báo hiệu cuộc thi bắt đầu.
Sau khi nhận được gậy từ Tiêu Hà, Hữu Thiên lập tức tăng tốc, vừa chạy vừa liếc nhìn đồng hồ. Bỗng Thanh Ngọc ở phía trước, bất ngờ dừng lại, loay hoay cúi người cột lại dây giày. Hữu Thiên phanh gấp nhưng không tránh kịp. Cú va chạm nhẹ khiến cô nàng chao đảo rồi ngã xuống nền sân.
- Á...! – Cô khẽ kêu lên, tay ôm lấy cổ chân.
Một nhóm bạn nhanh chóng xúm lại.
- Trời ơi! Cậu có sao không?
- Có bị trật chân không vậy?
Thanh Ngọc mím môi, lắc đầu nhẹ.
- Mình không sao...
Vài người đưa tay kéo cô đứng dậy, nhưng Thanh Ngọc chỉ nhướn nhẹ rồi ngồi bệt xuống, khẽ nhăn mặt.
- Hình như... chân hơi đau...
Đám con gái bắt đầu đổ dồn ánh mắt về phía Hữu Thiên khi thấy đương sự cứ đứng im ru, không hề tỏ ra lo lắng.
Hữu Thiên chống hông, cau mày.
- Tôi đâu cố ý. Ai bảo đang chạy lại đột ngột dừng?
- Vô tình hay cố ý thì cũng đụng phải người ta rồi, giờ cậu định để Thanh Ngọc tự lết vào phòng y tế à? – Một cô gái bức xúc lên tiếng.
- Đúng là đồ đàn ông vô tâm, ngoài cái mã ra chẳng được gì! – Người khác chép miệng.
Hữu Thiên nghẹn họng. Cậu vô tâm ư? Vậy như cách Thanh Ngọc đối xử với cậu trước đây phải gọi là nhẫn tâm mới đúng...
- Cậu đưa Thanh Ngọc vào phòng y tế đi. – Tiêu Hà bước đến, đặt tay lên vai cậu, nhẹ giọng.
Hữu Thiên nhìn cô, ánh mắt dịu đi vài phần. Cậu khẽ thở hắt ra, cúi người xuống trước mặt Thanh Ngọc.
- Lên đi. Tôi cõng.
Thanh Ngọc ngập ngừng, nhưng rồi vẫn chậm rãi leo lên, bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ cậu. Hữu Thiên hơi cứng người, nhưng không nói gì, lặng lẽ cõng cô rời sân, về phía tòa nhà chính.