Mùa Hạ Năm Ấy Chúng Ta Gặp Gỡ - Chương 127: Không Còn Chỗ Trống
Cập nhật lúc: 10/09/2025 15:38
Hữu Thiên đẩy cửa phòng y tế, giọng hơi bực.
- Cô ơi, có người bị...
Cậu khựng lại khi thấy bên trong vắng tanh. Một tờ giấy dán trên bàn thông báo cô y tế đang bận họp gấp, chưa rõ thời gian quay lại.
Cậu nhíu mày, thở hắt ra. Đặt Thanh Ngọc xuống giường rồi loay hoay lục tìm băng gạc. Thanh Ngọc ngồi im, hai tay đặt gọn trên đùi, ánh mắt long lanh nhìn theo từng cử động của cậu.
- Không cần đâu... – Cô lên tiếng, giọng yếu ớt. – Mình tự làm được mà...
- Ngồi yên. - Hữu Thiên cắt lời.
Cậu quỳ xuống, kéo chân cô lên, bắt đầu sát trùng và băng lại.
Thanh Ngọc khẽ rùng mình vì rát, nhưng trái tim lại đập rộn ràng. Cậu vẫn dịu dàng như vậy... vẫn là Hữu Thiên của trước đây.
- Nói gì thì nói, mình vẫn tin là... đâu đó trong lòng cậu, vẫn còn một góc nhỏ dành cho mình, đúng không? – Thanh Ngọc mỉm cười.
Bàn tay Hữu Thiên khựng lại. Cậu ngẩng lên, ánh mắt nhìn thẳng cô, không né tránh.
- Cậu nói sai rồi.
- Sao cơ?
- Không phải “một góc nhỏ”, mà là không còn chỗ trống nào cho cậu cả.
Thanh Ngọc sững người, ánh mắt d.a.o động thấy rõ. Nhưng cô vẫn cố gượng cười.
- Vậy... cậu làm tất cả những việc này là vì gì?
Hữu Thiên xé bỏ băng dư, rồi đứng dậy, đáp.
- Vì lương tâm. Không phải vì tình cảm. Đừng lẫn lộn.
Nói rồi cậu quay đi, đến cạnh bồn nước rửa tay.
- Tại sao chứ? Tại sao lại đối xử với mình như vậy? – Thanh Ngọc bật ra từng tiếng, giọng nghẹn ngào. – Vì Tiêu Hà sao? Có phải Tiêu Hà đã nói gì khiến cậu hiểu lầm mình không?
Hữu Thiên cau mày, nụ cười nhạt hiện lên nơi khóe môi, không rõ là châm chọc hay mệt mỏi. Trong thoáng chốc, mắt cậu lóe lên thứ cảm xúc không thể gọi tên, nhưng rất nhanh lại chìm vào lạnh lẽo.
- Cậu đánh giá Tiêu Hà cao quá rồi. Cô ấy không giống như cậu, thích làm người khác tổn thương bằng sự giả tạo.
Thanh Ngọc sững người, bàn tay vô thức siết nhẹ tấm ga giường. Hữu Thiên bước tới, dừng lại cách cô một bước chân, ánh mắt lạnh lẽo.
- Cô ấy không cần phải nói gì cả, vì tôi có đủ mắt và não để nhận ra đâu là người đáng trân trọng. Cũng giống như việc cậu tự ngã hôm nay, rồi ngồi đợi người khác đỡ. Đó không phải là đau đớn mà là thói quen ỷ lại.
Cô c.h.ế.t lặng, cảm giác bẽ bàng như cánh hoa bị bóc trụi.
Hữu Thiên quay đi, tay đã đặt lên nắm cửa nhưng không mở vội.
- Nghỉ ngơi đi. Nếu vẫn đau thì nhờ người khác dìu hoặc trực tiếp gọi Nhật Khánh lên trường. Tôi không rảnh thêm lần nữa. – Cậu vẫn quay lưng, nói bằng giọng trầm thấp.
Cánh cửa khép lại. Trong căn phòng tĩnh mịch, Thanh Ngọc ngồi im, bàn tay siết lấy lớp băng vừa được quấn xong – sạch sẽ, cẩn thận nhưng không mang theo chút hơi ấm.
Tiết học sáng hôm sau trôi qua trong bầu không khí ảm đạm với riêng Hữu Thiên. Cậu chàng gục đầu suốt tiết đầu, mặt mũi bơ phờ như thể đêm qua chẳng ngủ được yên. Mãi đến tiết Toán của Quốc Hy, cậu mới uể oải ngồi dậy, đôi mắt mơ màng như thể chưa tỉnh khỏi cơn mộng mị nào đó.
Tiêu Hà liếc trộm sang. Cô không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết sau khi trở về từ phòng y tế, Hữu Thiên mang theo cái vẻ mặt u ám như mây giông kéo đến mà chẳng ai hay gió từ đâu thổi lại.
Tiếng trống ra chơi vang lên, báo hiệu giờ phút giải thoát tạm thời. Sau cái gật đầu của Quốc Hy, từng tốp học sinh lục đục kéo nhau ra khỏi lớp. Tiêu Hà thở hắt ra, tựa lưng ra sau, mắt khép hờ. Không hiểu sao nhìn Hữu Thiên ngáp ngắn ngáp dài cả buổi lại khiến cô buồn ngủ lây.