Mùa Hạ Năm Ấy Chúng Ta Gặp Gỡ - Chương 134: Quá Khứ Bị Bắt Nạt
Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:15
Những ký ức ngày xưa như thác lũ kéo về. Trong căn phòng vệ sinh u tối, một cô gái đang ra sức đẩy mạnh cánh cửa, miệng không ngừng van xin.
- Các cậu thả mình ra đi mà… mình xin các cậu… xin các cậu đấy... – Tiêu Hà bật khóc nức nở.
Nhưng đáp lại cô chỉ là những tràng cười hả hê.
- Được được, tụi mình thả ngay. – Một giọng nữ vang lên đầy giễu cợt.
Cánh cửa hé mở, nhưng thay vì thả cô, bọn họ lại đẩy cô ngã chúi nhụi, rồi nhanh chóng quăng vào đó hai con chuột, đóng sầm cửa lại mặc cho Tiêu Hà gào khóc thảm thiết, đập cửa liên tục.
- Tiêu Hà, cậu cứ ở trong đó mà vui vẻ với đồng loại của mình nhé. – Dứt lời cả đám lại cười phá lên. – Cái đồ cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Sau này mày còn dám lảng vảng gần Anh Minh nữa thì sẽ không chỉ nhẹ nhàng thế thôi đâu.
Những tiếng cười cợt mỉa mai xa dần. Chỉ còn lại tiếng kêu khóc của người con gái bị đẩy vào tận cùng nỗi sợ hãi.
Vừa rẽ vào một góc khuất trong siêu thị, Tiêu Hà khựng lại rồi ngã khụy xuống. Cô ngồi thụp giữa hành lang vắng người, tay ôm chặt lấy ngực. Tay chân cô tê rần, nước mắt ứa ra một cách không kiểm soát. Mọi thứ trong đầu hỗn loạn, hình ảnh quá khứ và hiện tại xoáy lấy nhau thành một cơn ác mộng không lối thoát.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người nếu theo đọc truyện em thì xin hãy chỉ đọc ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) để em có động lực ra chương nhanh ạ.]
Nếu có thể, cô ước mình có phép thuật, biến về nhà ngay lúc này, trốn vào một góc nào đó để tiếp tục gặm nhấm nỗi sợ của riêng mình.
- Tiêu Hà! – Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên khiến cô giật mình, theo phản xạ co rúm người lại như con thú nhỏ bị thương đang phòng bị mọi thứ xung quanh.
Quốc Hy quỳ xuống cạnh cô, hai tay siết lấy vai cô, giọng lo lắng đến thảng thốt.
- Em sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?
Tiêu Hà liên tục lắc đầu, bàn tay yếu ớt xua đi như để anh rời khỏi mình.
- Em… không sao… không sao hết…
- Như vậy mà còn nói không sao? Mặt em tái nhợt rồi kìa! – Quốc Hy hơi cao giọng, không giấu nổi vẻ lo lắng. – Em đợi tôi một chút, tôi đi gọi các bạn.
- Không... đừng mà thầy ơi… em xin thầy, đừng gọi bọn họ... – Tiêu Hà chồm người nắm c.h.ặ.t t.a.y Quốc Hy, nước mắt lã chã rơi xuống mu bàn tay anh.
Cảm giác bất lực và hoảng hốt trào lên nơi lồng ngực. Quốc Hy nhìn vào đôi mắt ướt đẫm kia, chỉ thấy một nỗi sợ cuộn trào như con sóng ngầm, dội vào anh từng hồi nghẹn ngào.
- Được, tôi không gọi. – Anh siết nhẹ bàn tay cô, trầm giọng. – Vậy để tôi đưa em đến bệnh viện.
- Không… em chỉ cần... uống thuốc… thầy mua thuốc cho em đi… - Tiêu Hà cố gắng ngẩng mặt lên, ánh mắt cầu khẩn xen lẫn tuyệt vọng khiến tim Quốc Hy như bị bóp nghẹt.
- Được rồi. Tôi mua cho em. – Anh nói ngay không chút do dự.
Dứt lời, anh luồn tay bế bổng cô lên, rồi bước nhanh ra bãi đỗ xe.
Hơi thở Tiêu Hà vẫn còn đứt quãng, yếu ớt tựa đầu vào vai anh như muốn trốn vào một góc yên tĩnh khỏi thế giới này. Cô mong mình là một cơn gió – trong suốt và lặng thinh, không để lại dấu vết trong mắt ai.
Sau khi đặt Tiêu Hà ngồi vào ghế phụ, cài dây an toàn cho cô xong, Quốc Hy mới vòng về ghế lái. Chiếc xe rời khỏi siêu thị, lao đi giữa phố xá nhộn nhịp.
Tại một phòng khám tư nhân nằm giữa con phố nhỏ, Quốc Hy ngồi tựa vào dãy ghế nhựa lạnh lẽo. Hai tay anh đan chặt vào nhau, ánh mắt không rời khỏi cánh cửa khép kín trước mặt. Quốc Hy liếc nhìn đồng hồ, cảm giác một phút dài như cả thế kỷ.
