Mùa Hạ Năm Ấy Chúng Ta Gặp Gỡ - Chương 44: Thân Phận Không Tầm Thường - 2
Cập nhật lúc: 06/09/2025 08:27
Hôm nay, khi tiết Toán của Quốc Hy vừa kết thúc, Trúc Quỳnh liền nằm bẹp xuống bàn, rên rỉ.
- Ôi mệt c.h.ế.t mình rồi! Toán học đúng là kẻ thù truyền kiếp mà!
- Không phải cậu bảo chỉ cần thầy Quốc Hy ở đây thì sẽ phất cờ khởi nghĩa môn Toán à? – Phương Ny châm chọc.
- Thứ mình cần là gương mặt đẹp trai của thầy ấy, chứ không phải mớ bài tập này! – Trúc Quỳnh bĩu môi, mặt mếu máo như muốn khóc.
Hữu Thiên lúc này mới khoan thai bước đến, ngồi lên chiếc bàn phía sau lưng Tiêu Hà, giọng điệu lười biếng.
- Này, các cậu có biết xe của thầy ấy là loại gì không?
Tiêu Hà vừa mở chai nước uống một ngụm, liền nhướn mày.
- Mình với Trúc Quỳnh đi xe đưa rước, trống đánh một cái là lo cắm đầu chạy như điên, ai rảnh mà nhìn xe giáo viên chứ?
- Mà sao tự nhiên cậu lại hỏi vậy? – Đức Thành ngạc nhiên.
Hữu Thiên khoanh tay, tựa lưng vào vách tường, chậm rãi nói.
- Mercedes.
- Hả? Mẹc gì cơ? – Đức Thành chớp mắt, ngu ngơ.
Tiêu Hà cũng nhíu mày.
- Tóm lại là sao?
Hữu Thiên thở dài đầy bất lực, cảm giác như đang nói chuyện với đám bạn không cùng tần số não.
- Ý mình là, con xe đó có giá tầm hai tỷ rưỡi đến hơn ba tỷ đấy!
Phụt!
Cả Tiêu Hà và Trúc Quỳnh không hẹn mà cùng suýt phun nước ra ngoài.
- Cậu… cậu nói bao nhiêu cơ? – Tiêu Hà ho sặc sụa.
Hữu Thiên vỗ nhẹ vào lưng cô giúp cô đỡ sặc, chậm rãi nhấn mạnh từng chữ.
- Hơn. Ba. Tỷ.
Đức Thành há hốc mồm.
- Không đùa chứ? Một sinh viên mới ra trường như thấy ấy mà có thể mua nổi con xe đó à?
Trúc Quỳnh trầm ngâm một hồi, hai mắt cô bỗng sáng rực như thể vừa tìm ra một chân lý to lớn, reo lên:
- Nhất định là như trong phim rồi! Chắc thầy ấy là thiếu gia con nhà giàu, giả làm thường dân để tìm kiếm cô bé Lọ Lem của đời mình!
- Mình nghĩ không đến mức đó đâu. – Phương Ny lắc đầu, lý trí lên tiếng. – Có thể nhà thấy ấy thuộc dạng khá giả hoặc mới trúng được miếng đất nào đó chẳng hạn.
Nhóm bạn đang bàn luận sôi nổi thì Trúc Quỳnh bỗng nhận ra Tiêu Hà im lặng khác thường. Cô huých nhẹ khuỷu tay Tiêu Hà, hỏi.
- Này, cậu sao thế? Suy nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?
Tiêu Hà chống cằm, giọng điệu đầy trầm tư.
- Mình đang tự hỏi, không biết thầy ấy có bạn gái chưa…
Cả đám: “???”
- Gì cơ? – Đức Thành trố mắt nhìn Tiêu Hà.
Hữu Thiên nheo mắt, nhìn cô đầy nghi hoặc.
- Cậu quan tâm chuyện đó làm gì? Đừng nói là…
- Mình muốn làm mai chị gái mình cho thầy ấy. – Tiêu Hà thản nhiên đáp.
Hữu Thiên, Phương Ny: “…”
Đức Thành: “???”
- Khoan, nhưng mà… - Trúc Quỳnh nhớ ra điều gì đó, nhíu mày hỏi. – Chị cậu lớn tuổi hơn thầy ấy mà, phải không?
- Đúng vậy! – Tiêu Hà hào hứng gật đầu. – Nhưng cậu không nghe câu “nhất gái hơn hai, nhì trai hơn một” à? Vừa hay chị mình hơn thầy ấy đúng hai tuổi!
Trúc Quỳnh nhìn bạn mình với ánh mắt ngưỡng mộ.
- Thích ghê, ước gì mình cũng có chị gái lớn hơn thầy ấy hai tuổi.
- Nhưng tiếc là cậu không có. – Đức Thành phán một câu tỉnh bơ, khiến cả nhóm bật cười vui vẻ.
Tiếng trống tan trường vừa dứt, bầu trời đang nắng nhẹ bỗng tối sầm, gió kéo theo những hạt mưa lác đác. Cả đám học sinh hối hả đội mưa chạy về phía cổng trường.
- Trời gì mà đổ mưa đúng lúc vậy chứ! – Trúc Quỳnh bĩu môi.