Mùa Hạ Năm Ấy Chúng Ta Gặp Gỡ - Chương 50: Lễ Khai Giảng - 2
Cập nhật lúc: 06/09/2025 08:28
Đúng bảy giờ, toàn thể giáo viên và học sinh tề tựu đông đủ dưới bầu trời trong vắt của buổi sớm tháng chín.
Quốc Hy bước đến hàng ghế dành cho giáo viên. Vừa ngồi xuống thì cô Thúy cũng xuất hiện ngay bên cạnh, nhìn anh cười duyên dáng.
- Thầy cũng ngồi đây sao? – Cô Thúy cười tít mắt, nhanh nhẹn ngồi xuống ngay bên cạnh.
Quốc Hy lịch sự gật đầu, rồi dịch người sang một bên, định chừa khoảng cách. Nhưng anh dịch đến đâu thì cô Thúy cũng nhích theo tới đó.
Đến khi cả băng ghế chẳng còn chỗ nào để né nữa, Quốc Hy đành bất lực ngồi im, mắt nhìn lên sân khấu, vờ như không để ý.
Thấy Quốc Hy không chịu quay sang, cô Thúy bèn lấy chai nước trên bàn, vờ loay hoay mở nắp.
- Thầy ơi, cái nắp này chặt quá, thầy mở giúp tôi với… - Giọng cô nhẹ nhàng.
Quốc Hy liếc nhìn, lịch sự cầm lấy. Anh vừa mở nắp xong, còn chưa kịp đưa lại cho cô, thì từ phía sau, Bảo Đăng xuất hiện như một cơn gió.
- Cảm ơn thầy nhé! – Nói rồi anh chụp lấy chai nước tu một hơi như sắp c.h.ế.t khát đến nơi.
Cô Thúy tròn mắt nhìn anh, gần như muốn bật dậy.
- Ơ kìa, thầy làm cái gì đấy?
Bảo Đăng phẩy tay, nói.
- Có chai nước thôi mà, cô có cần keo kiệt thế với tôi không?
Cô Thúy tức đến nghẹn họng, cố gắng hạ giọng:
- Nhưng… đây là thầy Quốc Hy mở cho tôi…
Thấy bầu không khí sắp trở nên căng thẳng, Quốc Hy vội chen ngang.
- Thầy làm gì mà trông bơ phờ thế?
Bảo Đăng uống thêm một ngụm nữa rồi nhăn mặt.
- Thầy không biết đấy thôi, từ sáng đến giờ tôi với hiệu phó chạy muốn sút cả quần. Lo đủ thứ, giờ chỉ mong xong lễ là về nằm dài trên giường thôi.
Nói rồi, Bảo Đăng như chợt nhớ ra điều gì, quay sang cô Thúy.
- À, lát nữa cô với cô Thy phụ trách mang hoa lên sân khấu tặng đại biểu nhé.
- Biết rồi. – Cô Thúy đáp cộc lốc.
- Vậy cô lên hàng ghế kia ngồi đi. – Bảo Đăng chỉ tay lên dãy ghế gần sân khấu.
- Ơ, tôi ngồi đây thì có sao?
- Ở đó gần sân khấu, mang hoa lên cho tiện. – Nói rồi anh xách cô Thúy đứng dậy, đẩy về phía trước, không cho cô phản kháng.
Quốc Hy nhìn theo, khẽ bật cười, lắc đầu ngao ngán.
Buổi lễ bắt đầu, thầy hiệu trưởng bước lên bục phát biểu, nghiêm trang khai mạc năm học mới. Bên dưới, học sinh đứng ngay ngắn, không khí vô cùng trang nghiêm.
MC sau đó giới thiệu sơ lược chương trình buổi lễ, điểm qua những phần nổi bật.
Tiêu Hà đứng trong cánh gà, hai bàn tay vô thức siết chặt nhau. Trên sân khấu lúc này là tiết mục nhảy sôi động của nhóm Gia Hưng, tiếng nhạc dồn dập, những tràng vỗ tay rộn ràng càng khiến lòng cô không thể yên.
Cô liếc nhìn xuống sân trường như hy vọng tìm kiếm được một ánh mắt động viên từ ai đó.
Lúc này, Quốc Hy vô tình quay sang, ánh mắt hai người chạm nhau trong tích tắc. Thấy cô gái nhỏ có vẻ đang lo lắng, nét mặt hơi cứng lại vì hồi hộp, anh khẽ gật đầu mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng như một lời trấn an: “Không sao đâu!”.
Tiêu Hà hơi ngạc nhiên, rồi cũng gật đầu đáp lại. Khoảnh khắc ấy, cô như tìm được điểm tựa. Lồng n.g.ự.c đang đập mạnh dần bình ổn trở lại. Cô hít sâu một hơi, liếc nhìn Nhật Khánh, rồi cùng cậu bước ra sân khấu.
Nắng sớm len qua tán cây, rọi những vệt sáng lấp lánh lên sân trường. Tiêu Hà nâng cây vĩ cầm lên, kéo những nốt nhạc đầu tiên, tiếng violin du dương vang vọng khắp không gian.
Ngay sau đó, giọng hát trầm ấm của Nhật Khánh hòa vào nhịp nhàng, tạo nên bầu không khí nhẹ nhàng, sâu lắng.