Mùa Hạ Năm Ấy Chúng Ta Gặp Gỡ - Chương 53: Kế Hoạch Đi Xin Lỗi - 1
Cập nhật lúc: 06/09/2025 08:28
Tiêu Hà nghiến răng, quay lại nhìn thì phát hiện đám Long đại ca đã bốc hơi đâu mất. Mặt cô tối sầm, dặn lòng nếu gặp lại ở ngoài trường, nhất định sẽ đánh hắn đến ba má nhìn không ra.
Sáng hôm sau, Tiêu Hà tiếp tục vác cặp mắt gấu trúc đến trường. Trông dáng vẻ vất vưởng như oan hồn của cô, Phương Ny không kiềm được mà trêu chọc.
- Sao vậy? Hôm qua được ngắm cơ n.g.ự.c của thầy nên vui đến mất ngủ luôn sao?
Tiêu Hà thở dài, nằm bẹp xuống bàn, hai mắt nhắm nghiền.
- Cậu đừng nói nữa, mình đang lo không biết thầy ấy sẽ xử mình ra sao đây?
- Chém đầu thị chúng. – Đức Thành chen vào.
Trúc Quỳnh nhéo cậu một cái, rồi quay sang cố trấn an Tiêu Hà.
- Không có chuyện đó đâu. Một người đẹp trai như thầy ấy, nhất định sẽ rộng lượng bỏ qua mà.
Tiêu Hà cạn lời trước cái lý lẽ của cô bạn. Anh đẹp trai đâu đồng nghĩa với việc anh là thánh nhân.
- Lần trước lỡ đẩy thầy ấy có một cái, đã bị gọi là nông cạn. Không biết lần này sẽ bị mắng là gì đây? – Tiêu Hà than thở.
Hữu Thiên lúc này mới lên tiếng, giọng đầy áy náy.
- Đều tại mình, nếu cậu không vì trút giận cho mình thì đã không ra cớ sự... là do mình yếu kém, không bảo vệ được cậu.
Tiêu Hà ngẩng đầu lên nhìn cậu, xua tay nói.
- Không phải lỗi của cậu, huynh đệ tốt bảo vệ lẫn nhau là chuyện bình thường. Kẻ đáng trách là cái tên Long đại ca kia kìa.
Hữu Thiên nhìn Tiêu Hà, trong lòng có chút chua xót. Cô luôn như vậy, luôn vì lợi ích của người khác dù bản thân có chịu tổn thương.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người nếu theo đọc truyện em thì xin hãy chỉ đọc ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) nhé ạ, đừng đọc ở các trang web ăn cắp truyện em để em có động lực ra chương nhanh ạ.]
Cậu chống tay lên bàn, ánh mắt nhìn ra xa xăm, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh của năm trước...
Năm lớp 10, người Hữu Thiên thích là Thanh Ngọc – cô gái với vẻ ngoài dịu dàng, nụ cười e lệ khiến cậu không khỏi rung động.
Cho đến một hôm, cậu nhìn thấy Tiêu Hà đẩy ngã Thanh Ngọc dưới sân trường. Không kịp suy nghĩ, cậu lập tức chạy đến đỡ Thanh Ngọc và không tiếc lời mắng Tiêu Hà, mặc cho cô cố giải thích. Lúc đó Hữu Thiên ghét Tiêu Hà vô cùng vì nghĩ cô là người lòng dạ thâm hiểm.
Mãi đến hôm cậu định tỏ tình với Thanh Ngọc, thì vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa cô và Tú Nghi. Hóa ra sự mập mờ mà trước giờ Thanh Ngọc đối với cậu, chỉ là vì muốn lợi dụng chút tiền bạc cũng như học lực của cậu mà thôi.
Lúc này cậu mới vỡ lẽ, cũng biết lý do Tiêu Hà đẩy Thanh Ngọc là vì muốn giúp cô tránh một con rết. Nhưng lúc đó Thanh Ngọc chẳng buồn giải thích giúp Tiêu Hà, khiến cậu nghĩ Tiêu Hà thật sự xấu xa.
Từ khi biết được bộ mặt thật của Thanh Ngọc, cậu bắt đầu chú ý đến Tiêu Hà nhiều hơn và rồi phải lòng cô lúc nào không hay.
Vì ngại ngùng, cậu đành kiếm cớ muốn kết nghĩa huynh đệ với cô, hy vọng có thể xóa bỏ bớt khoảng cách và dễ dàng quan tâm cô hơn.
Nhưng không ngờ chính câu nói “huynh đệ” đó đã chôn vùi cơ hội của mình. Tiêu Hà ấy vậy mà đối với cậu chẳng khác gì hai tên con trai với nhau, một chút rung động cũng không có.
Hữu Thiên khẽ cười, nụ cười mang theo sự bất lực lẫn cay đắng.
- Vậy cậu tính sao? Có định đi xin lỗi thầy lần nữa không? – Đức Thành chống cằm, nghiêng đầu nhìn Tiêu Hà.
Tiêu Hà thở dài.
- Đi chứ! Nhưng không biết hôm nay thầy có lên trường không?
Nghe vậy, Phương Ny liền phẩy tay, khẳng định chắc nịch.
- Yên tâm! Mình đã kiểm tra thời khóa biểu rồi, hôm nay thầy có tiết ở 12C1. Ra chơi chỉ cần me thầy ở dưới sân trường thôi.
Tiêu Hà giơ ngón tay cái về phía Phương Ny, khen ngợi.
- Lớp phó có khác.