Mùa Hạ Năm Ấy Chúng Ta Gặp Gỡ - Chương 67: Tấm Lá Chắn - 1
Cập nhật lúc: 06/09/2025 08:29
Giờ ra chơi, Trúc Quỳnh phấn khởi rủ Tiêu Hà và Phương Ny lên phòng giáo viên để đóng tiền học cho cô Thy.
- Đợi khi nào có tiết cô rồi đóng cũng được mà? – Phương Ny vừa đi vừa thắc mắc.
- Dạo này mình đãng trí lắm, đóng sớm ngày nào thì khỏe ngày đó. – Trúc Quỳnh cười hì hì.
Đến phòng giáo viên, thấy cửa phòng khép hờ, Trúc Quỳnh đưa tay định đẩy cửa thì bỗng một cảnh tượng đập vào mắt khiến cả ba khựng lại, lập tức nép vào khe cửa hóng hớt.
Bên trong, cô Thúy đang cầm muỗng, nhiệt tình đút đồ ăn cho Quốc Hy.
- Thầy ăn thử đi, món này tôi đặc biệt làm cho thầy đấy!
- À… cảm ơn cô, nhưng cứ để đó lát tôi tự ăn là được rồi.
Cô Thúy bĩu môi, nhích tới gần, giọng nũng nịu.
- Chỉ một muỗng thôi, xem có hợp khẩu vị của thầy không!
Cả ba người bên ngoài tròn mắt nhìn nhau.
- Gì vậy trời? – Phương Ny thì thào.
- Đừng nói thầy ấy định lái máy bay nha? – Trúc Quỳnh thì thầm.
- Khẽ thôi, coi chừng bọn họ nghe thấy. – Tiêu Hà nhíu mày, nhắc nhở, mắt vẫn không rời khỏi cảnh tượng bên trong.
Bên trong, Quốc Hy liên tục nghiêng đầu né tránh nhưng cô Thúy cứ áp sát như muốn dí muỗng vào tận miệng anh. Không chịu nổi nữa, anh đứng phắt dậy, giọng đanh lại.
- Cô Thúy!
Rầm!
Cánh cửa phòng giáo viên đột ngột bật tung, Tiêu Hà lao vào như quả mít rụng, ngã sấp mặt xuống nền đất.
Có trời mới biết, hai đồng đội phía sau vì quá hoảng loạn trước tiếng quát của Quốc Hy mà lỡ tay đẩy Tiêu Hà một cái, khiến cô lao thẳng vào trong.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người nếu theo đọc truyện em thì xin hãy chỉ đọc ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) nhé ạ, đừng đọc ở các trang web ăn cắp truyện em để em có động lực ra chương nhanh ạ.]
Tiêu Hà còn chưa kịp định thần thì đã thấy một đôi giày tây bóng loáng ngay trước mắt. Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt khó hiểu của Quốc Hy.
- Có chuyện gì mà em phải phá cửa phòng giáo viên xông vào vậy? – Giọng anh trầm thấp.
- Không… em…
Cô theo phản xạ quay đầu tìm hai người bạn tốt nhưng bọn họ đã biến mất không dấu vết.
“Phản bội nhanh thật!”
Tiêu Hà nghiến răng, rồi ngước nhìn Quốc Hy, cố nặn ra nụ cười vô tội.
- Em… chỉ là… đi đóng tiền học thôi.
Quốc Hy hơi nhướn mày, không nói gì, cúi xuống kéo cô đứng dậy.
- Vừa hay tôi cũng đang muốn tìm em.
- Hả? Sao ạ?
- Bài kiểm tra lần trước, có một bài em chứng minh sai, tôi giảng lại cho em.
Tiêu Hà trợn mắt, lập tức xua tay.
- Không… không cần đâu thầy, để em về nhà tự nghiên cứu lại là được rồi.
Quốc Hy nhìn cô, ánh mắt đầy hàm ý.
- Theo tôi quan sát bữa giờ, thì em không giỏi Toán hình cho lắm. Để em tự nghiên cứu, e là sai càng sai.
Tiêu Hà nghe anh nói vậy thì á khẩu, cố gắng tìm lý do thoát thân.
- Vậy… vậy để lát nữa đi thầy! Lát nữa thầy có tiết ở lớp em mà, lúc đó rồi giảng luôn cũng được.
- Lát nữa tôi dạy bài mới, không rảnh chữa bài cho em đâu.
- Nhưng mà…
Tiêu Hà chưa kịp phản ứng, đã bị Quốc Hy bắt cóc đến bàn làm việc. Chỉ mười phút sau, trang giấy trắng trước mặt Tiêu Hà đã chi chít những công thức hình học.
- Em làm bài này cho tôi xem thử. – Quốc Hy chỉ vào đề Toán trong điện thoại.
- Dạ? À… để em thử…
Cô cầm bút lên bắt đầu chứng minh, cố gắng nhớ lại những gì anh giảng nãy giờ. Nhưng chưa kịp suy nghĩ được gì thì một giọng nói du dương vang lên bên cạnh.
- Thầy Quốc Hy, hôm qua tôi đọc được một câu thơ rất hay, thầy có muốn nghe không? – Cô Thúy đứng ngay cạnh bàn làm việc của Quốc Hy, ánh mắt lấp lánh.