Mùa Hạ Năm Ấy Chúng Ta Gặp Gỡ - Chương 77: Số Đào Hoa - 1
Cập nhật lúc: 06/09/2025 08:29
Thanh Ngọc tròn mắt, sau đó ánh nhìn trở nên tổn thương.
- Cậu... nghi ngờ mình sao? – Giọng cô run nhẹ như thể không tin vào điều mình vừa nghe.
Nhật Khánh không đáp, chỉ im lặng nhìn cô. Sự im lặng ấy, khiến Thanh Ngọc càng thêm uất ức, mắt cô ngân ngấn nước.
- Cậu nghĩ mình đồng lõa với họ sao? Đúng là Tú Nghi và Thi Lan là bạn của mình, nhưng không có nghĩa là mình cũng giống họ! – Giọng cô nghẹn lại.
Nhật Khánh thở dài, cảm thấy bối rối. Cậu không muốn làm tổn thương cô, nhưng cũng không thể gạt bỏ hoàn toàn nghi ngờ trong lòng.
- Xin lỗi, mình không có ý nghi ngờ cậu.
Thanh Ngọc vẫn cúi đầu, khẽ hít sâu rồi nhẹ giọng.
- Mình cứ tưởng... cậu sẽ hiểu mình hơn chứ.
Nhật Khánh nhìn cô một lúc, rồi khẽ gật đầu.
- Mình tin cậu.
Thanh Ngọc ngước lên, nở nụ cười dịu dàng.
- Cảm ơn cậu.
Nhật Khánh không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ gật đầu, rồi quay người rời đi. Dù miệng nói vậy, nhưng tận sâu trong lòng cậu, vẫn có chút gì đó không hoàn toàn chắc chắn.
Giờ chào cờ kết thúc, từng tốp học sinh kéo nhau xuống căn-tin tranh thủ ăn sáng, một số khác đi dạo dưới sân trước khi vào tiết học bộ môn.
Tiêu Hà không xuống căn-tin cùng hai cô bạn mà ở lại phụ dọn dẹp bàn ghế.
- Cậu cứ lên lớp đi, dưới này để tụi con trai làm được rồi. – Hữu Thiên lên tiếng ngay khi thấy cô chạm vào chồng ghế.
Tiêu Hà mỉm cười, gật đầu thay cho câu trả lời.
Vừa bước lên cầu thang lầu hai thì hai nam sinh đang rượt đuổi nhau bất cẩn va phải cô. Tiêu Hà chới với, cảm giác hụt chân làm tim cô như rơi xuống theo.
Ngay khi cô nghĩ mình sắp “quét lầu” thì một cánh tay vững chãi kéo cô lại, giữ cô khỏi ngã.
Cảm giác hơi ấm bao quanh mình, Tiêu Hà hé mắt, chạm phải ánh nhìn của Quốc Hy. Anh không vội buông cô ra, mà liếc sang hai nam sinh vừa gây chuyện, giọng trầm xuống.
- Chạy nhảy ở cầu thang nguy hiểm lắm, các em có biết không?
- Tụi em xin lỗi ạ. – Hai nam sinh cúi đầu, lí nhí rồi vụt chạy đi mất.
Quốc Hy buông cô ra, ân cần hỏi thăm.
- Em không sao chứ?
Tiêu Hà khẽ lắc đầu.
- Còn vết thương của em sao rồi? Đã đỡ đau chưa? – Anh tiếp tục hỏi, giọng nhẹ nhàng hơn.
Tiêu Hà hơi sững lại. Cô không nghĩ anh lại quan tâm đến vết thương nhỏ đó của cô. Trong thoáng chốc, cô suýt đã mềm lòng. Nhưng ngay lập tức, cô nhớ lại chuyện Long đại ca nói sáng nay, cảm giác khó chịu lại dâng lên.
- Em ổn! – Cô đáp cụt lủn.
Rồi chẳng để anh nói thêm lời nào, cô xoay người bước đi, tốc độ nhanh hơn bình thường như muốn cắt đứt cuộc đối thoại.
Quốc Hy hơi cau mày, nhìn theo tà áo dài trắng khuất dần trên những bậc thang. Cô học trò này lại bị sao vậy chứ?
Giờ ra chơi đến, cả lớp rục rịch phóng ra ngoài thì bị tên lớp trưởng giữ lại.
- Em nào tình nguyện chiều nay đi trực ở khối 12 giơ tay! – Cậu ta chống nạnh trên bàn giáo viên, hất mặt hỏi.
Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng.
- Ơ hay, không muốn tranh thủ đi ngắm trai đẹp à?
- Thôi đi anh ơi! Bữa anh nói đi trực để ngắm thầy Quốc Hy, mà có ngắm được đâu. Thầy trên lầu, em dưới đất, đến cái áo thầy mặc màu gì em còn không thấy! – Một cô gái bức xúc.
- Phải đó, toàn bị thầy giám thị lôi đi đọc thông báo đến khô cả cổ. Ở nhà ngủ còn sướng hơn! – Một cô khác tiếp lời.
Tên lớp trưởng nhướn mày, xéo xắt.
- Chứ lúc cưng đi thu sổ đầu bài, mắt gắn dưới chân hay sao mà không thấy thầy? – Rồi quát. – Thôi, không nói nhiều! Tuần này tổ bốn tự chia nhau ra mà trực. Đứa nào ý kiến ý cò, anh báo cô Thy!
Lúc này, Phương Ny lên tiếng.
- Được rồi, anh đừng nóng. Để chiều nay ba đứa em đi trực cho. – Cô đá mắt sang Tiêu Hà và Trúc Quỳnh.