Mùa Hạ Năm Ấy Chúng Ta Gặp Gỡ - Chương 78: Số Đào Hoa - 2
Cập nhật lúc: 06/09/2025 08:29
Tên lớp trưởng cười hề hề, lập tức dịu giọng.
- Chỉ có nàng mới hiểu lòng ta.
Phương Ny bật cười, lắc đầu.
- Sang năm em xin về hưu, không làm lớp phó nữa đâu.
Cậu ta cau mày, chốt một câu đầy khí thế.
- Không được! Tôi không cho phép em rời xa tôi dù chỉ một bước!
Dứt lời, cả lớp cùng cười ầm lên.
Buổi chiều, sau khi bị thầy tổng hốt lên văn phòng sắp xếp lại vài thứ hồ sơ thì Phương Ny và Trúc Quỳnh cũng được thả về phòng đoàn.
- Ôi mệt đến hoa cả mắt rồi. – Trúc Quỳnh than thở, vươn vai một cái đầy uể oải.
Tiêu Hà đóng quyển sổ điểm danh khối 12 lại, mỉm cười nhìn cô bạn.
- Hai cậu nghỉ ngơi đi, mình đi mua nước cho hai cậu.
- Yêu em! – Trúc Quỳnh cười tươi rói, b.ắ.n tim cho Tiêu Hà.
Lúc Tiêu Hà xuống căn-tin, một nhóm nam sinh 12 cũng đang tụ tập ở đó. Cô đoán họ lại viện cớ đi vệ sinh và trốn học ra đây.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người nếu theo đọc truyện em thì xin hãy chỉ đọc ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) nhé ạ, đừng đọc ở các trang web ăn cắp truyện em để em có động lực ra chương nhanh ạ.]
Mua nước xong, Tiêu Hà quay trở ra. Vừa rẽ qua dãy hành lang, cô khựng lại khi thấy Gia Hưng đang đi tới từ hướng đối diện.
Cô chưa kịp quay người đi hướng khác thì Gia Hưng đã gọi lớn.
- Tiêu Hà!
Hắn ta sải bước về phía cô, trong ánh mắt mang theo nét mừng rỡ lẫn lo lắng.
- Gặp được em thật may quá! Em vẫn ổn chứ? Có bị gì nghiêm trọng không?
Tiêu Hà nhíu mày, trầm giọng.
- Anh biết chuyện của tôi sao?
- Là Trúc Quỳnh nói cho anh biết. – Gia Hưng gật đầu, ánh mắt như đang dò xét nét mặt cô.
Tiêu Hà gật nhẹ, hờ hững đáp.
- Cảm ơn anh, nhưng tôi không sao.
Thấy Tiêu Hà có vẻ thờ ơ, hắn hơi nghiêng đầu, giọng trầm xuống một chút.
- Em mạnh mẽ thật đấy, nhưng anh hy vọng em đừng liều lĩnh thế nữa. Lỡ em có chuyện gì, em đã bao giờ nghĩ đến cảm giác của người khác chưa?
Tiêu Hà nhíu mày, cảm thấy khó hiểu.
- Ý anh là sao?
Gia Hưng cười nhẹ, giọng nửa đùa nửa thật.
- Không có gì, chỉ là anh không muốn em phải đương đầu với mọi chuyện một mình. Nếu em cần một người luôn ở bên cạnh, anh sẵn sàng.
Cảm giác bất an mơ hồ len lỏi vào lòng Tiêu Hà. Cô và Gia Hưng không thân đến mức có thể nhận sự quan tâm thế này từ hắn ta.
Cô cười nhạt, giọng dứt khoát hơn.
- Cảm ơn anh, nhưng tôi không hề đơn độc, tôi có bạn của mình. Nếu không có chuyện gì nữa, tôi đi trước.
Tiêu Hà cứ thế lướt qua, không để ý đến ánh mắt Gia Hưng vẫn dõi theo cô đầy suy tính.
Tiết Toán hôm sau, Quốc Hy đang chứng minh dở một bài Toán thì tiếng trống vang lên. Anh liếc nhìn đồng hồ, rồi gõ nhẹ cây thước lên bàn.
- Các em trật tự, bài này hơi dài. Cố gắng thêm vài phút, chúng ta giải cho xong.
- Vâng ạ! – Đám con gái đồng thanh đáp, còn bọn con trai thì nhăn nhó.
- Đúng là sức hút của thầy giáo đẹp trai. Gặp người khác là bọn nó giãy nảy lên rồi. – Trúc Quỳnh nghiêng đầu, thì thầm.
Tiêu Hà khẽ cười, tay vẫn hí hoáy chép bài.
Khi Quốc Hy vừa viết xong đáp án, một nhóm nam sinh 12 xuất hiện ở cửa lớp. Dẫn đầu là Long đại ca với nụ cười sáng lạn. Vừa thấy Quốc Hy nhìn sang, cả bọn liền sấn tới chỗ anh, mặt mày hớn hở.
- Thầy ơi, đề này có mấy bài tụi em không hiểu, thầy giảng giúp tụi em với ạ. – Long đại ca lễ phép nói.