Mùa Hạ Năm Ấy Chúng Ta Gặp Gỡ - Chương 82: Xa Cách
Cập nhật lúc: 06/09/2025 08:30
Tiêu Hà liếc nhìn trang vở, khẽ gật gù. Cô cảm thấy Quốc Hy hình như giỏi rất nhiều thứ, từ dạy học đến âm nhạc, lại còn chẳng giống một số giáo viên hay ép học sinh đi học thêm.
Anh từng bảo, chỉ cần trên lớp nghe giảng, làm bài đầy đủ thì không sợ thi không nổi. Anh còn khuyên lớp cô năm hai vẫn nên giữ nhịp độ vừa phải, để dành sức năm cuối chạy nước rút.
Lúc này, Hữu Thiên bước vào lớp, vẻ mặt có chút uể oải. Cậu vừa ngồi xuống đã đưa tay xoa thái dương. Tiêu Hà trông thấy, liền đứng dậy, khoanh tay nhìn cậu châm chọc.
- Hôm qua quẩy dữ quá nên long thể bất an rồi sao?
Hữu Thiên bật cười.
- Chỉ hơi đau đầu thôi.
Tiêu Hà thở hắt ra.
- Uống thì cũng phải biết chừng mực chứ. Đợi mình xuống phòng y tế lấy thuốc cho cậu.
Hữu Thiên nhìn theo bóng lưng cô, khóe môi khẽ nhếch lên, trong lòng có chút ấm áp.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người nếu theo đọc truyện em thì xin hãy chỉ đọc ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) nhé ạ, đừng đọc ở các trang web ăn cắp truyện em để em có động lực ra chương nhanh ạ.]
Thanh Ngọc ngồi phía xa, lặng lẽ quan sát. Một lát sau, cô mạnh dạn bước đến, đặt chai nước ép xuống bàn Hữu Thiên.
- Cậu uống đi, cho tỉnh táo. – Giọng cô nhẹ nhàng.
Hữu Thiên hơi khựng lại, ánh mắt lướt qua chai nước, nhàn nhạt đáp.
- Không cần đâu.
Thanh Ngọc mím nhẹ môi, ánh mắt có chút hụt hẫng.
- Hữu Thiên, trước đây chúng ta cũng khá thân thiết nhưng sao bây giờ cậu lại đột ngột xa cách như vậy?
Hữu Thiên không nhìn cô, mắt vẫn dán vào quyển sách trước mặt, thờ ơ nói một câu.
- Cậu thân thiết với Nhật Khánh là đủ rồi. Để tâm đến tôi làm gì?
Thanh Ngọc hơi biến sắc, giọng nói có chút nghẹn lại.
- Hữu Thiên, có phải cậu đã hiểu lầm gì mình không? Nói cho mình biết đi được không?
Hữu Thiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua cô gái trước mặt. Dáng vẻ mong manh như sương ấy, nếu là trước đây, có lẽ cậu đã mềm lòng. Nhưng bây giờ, cậu chỉ cảm thấy chán ghét.
Hữu Thiên khẽ cười, nhưng nụ cười không chút ấm áp.
- Không có hiểu lầm gì cả. Chỉ là tôi nhận ra có những thứ... không cần thiết phải tiếp tục nữa.
Câu nói nhẹ tênh, nhưng lại như một cánh cửa đóng sầm ngay trước mặt Thanh Ngọc. Cô nắm chặt tay, móng bấu vào lòng bàn tay đến mức đau rát.
Cô không hiểu, cũng không cam tâm. Trước đây cậu luôn quan tâm đến cô, lại luôn dịu dàng. Vì cớ gì bây giờ lại lạnh lùng như thể chưa từng quen biết?
Hữu Thiên không nhìn cô nữa, lật trang sách, coi như cuộc trò chuyện này chưa từng tồn tại.
Tiết thể dục, sau khi hoàn thành vòng chạy của mình, Tiêu Hà và Phương Ny đến chỗ Trúc Quỳnh ngồi nghỉ.
- Đi mua nước với mình đi. Lát khối 12 ra chơi, căn-tin đông lắm. – Trúc Quỳnh giục.
Phương Ny mệt mỏi xua tay.
- Cậu đi trước đi, tụi mình mệt muốn tắt thở rồi.
Trúc Quỳnh bĩu môi, rồi một mình xuống căn-tin. Sau khi trả tiền, cô hí hửng bưng hai ly nước rời đi. Nhưng chỉ mới đi được vài bước, cô đ.â.m sầm vào một nam sinh.
Cảm giác mát lạnh lập tức lan ra, nước đổ hết lên người đối phương. Ngước lên, Trúc Quỳnh lập tức hoảng hốt.
- Em xin lỗi, xin lỗi anh!
