Mùa Hạ Năm Ấy Chúng Ta Gặp Gỡ - Chương 83: Ngẩn Ngơ - 1
Cập nhật lúc: 06/09/2025 08:30
Người trước mặt không ai khác chính là Gia Hưng. Hắn ta khẽ liếc xuống chiếc áo sơ mi đã loang lổ vệt nước, nhưng chỉ cười nhẹ.
- Không sao đâu.
- Nhưng áo của anh… - Trúc Quỳnh nhìn hắn đầy ái ngại.
Gia Hưng nhìn qua, vẫn không có vẻ gì là bận tâm.
- Lau sơ một chút là được rồi. Anh còn phải cảm ơn em nữa đấy, nhờ vậy mà anh tỉnh ngủ hơn hẳn.
Trúc Quỳnh gượng cười, nhưng vẫn cảm thấy có lỗi. Như sực nhớ ra điều gì, cô nhanh chóng quay lại quầy, mua một bịch khăn giấy nhỏ rồi bước đến gần.
- Để em lau hộ anh.
Vừa nói, cô theo phản xạ vươn tay định lau vệt nước trên áo Gia Hưng. Nhưng khi vừa chạm vào, cô bỗng khựng lại, ánh mắt dừng ngay vùng n.g.ự.c săn chắc của đối phương.
Trúc Quỳnh đơ ra mất mấy giây. Sau đó, một cảm giác nóng rần lập tức dâng lên mặt.
- Em... em xin lỗi. – Cô vội rụt tay lại, bối rối đến mức không dám nhìn thẳng.
Nhìn gương mặt đỏ như quả cà chua của Trúc Quỳnh, Gia Hưng không nhịn được, bật cười.
- Không sao đâu. Mà tay em cũng bị ướt thì phải?
Chưa để Trúc Quỳnh kịp phản ứng, Gia Hưng rút một chiếc khăn giấy, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, cẩn thận lau đi vệt nước đọng.
Hơi ấm bất ngờ từ bàn tay hắn khiến Trúc Quỳnh giật thót. Cô cảm giác như có luồng điện chạy trong người mình, tim đập thình thịch, đến mức không dám thở mạnh.
- Được rồi. – Gia Hưng buông tay cô ra, dịu giọng. – Để anh mua đền em hai ly nước khác nhé.
- Không... không cần đâu ạ! Là em đ.â.m vào anh mà...
- Cũng tại anh không chú ý nên mới thế. Đợi anh nhé.
Nói rồi Gia Hưng xoay người bước đến quầy nước.
Trúc Quỳnh đứng yên tại chỗ, vẫn chưa hoàn hồn. Một tay cô vô thức đặt lên ngực, nới trái tim đang đập một cách không kiểm soát.
Sáng hôm sau, Tiêu Hà và Phương Ny ngồi chống cằm, đăm chiêu nhìn Trúc Quỳnh khi thấy cô bạn cứ thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, chốc chốc lại mỉm cười.
- Cậu ấy bị sao vậy? – Phương Ny thì thầm.
- Mình không biết. Hôm qua xuống căn-tin xong thì thế luôn. – Tiêu Hà ghé tai nói khẽ.
- Có khi nào cậu ấy gặp phải cái gì kinh khủng nên bị dọa thành ra thế không? – Phương Ny suy đoán.
- Không lẽ gặp ma. – Tiêu Hà trợn mắt.
- Hai cậu đang to nhỏ gì đấy. – Giọng Đức Thành bất ngờ vang lên, khiến hai cô giật thót.
Phương Ny vuốt ngực, lườm cậu một cái rồi hất cằm về phía Trúc Quỳnh.
- Từ hôm qua đến giờ cậu ấy cứ lạ lạ thế nào ấy.
Đức Thành nghe vậy, liền tiến đến, cúi xuống nhìn sát Trúc Quỳnh rồi cất giọng đầy nghi hoặc.
- Này, cậu bị ai dựa à?
Trúc Quỳnh vốn đang mơ màng, bị giọng nói trêu chọc bên tai làm cho giật mình, suýt nữa đánh rơi bút. Cô quay sang lườm Đức Thành.
- Cậu điên à?
Đức Thành tặc lưỡi, nhướn mày tỏ vẻ nghiêm túc.
- Mặt tự dưng đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, lại còn tự cười một mình. Không bị nhập thì là gì?
Trúc Quỳnh quắc mắt nhìn Đức Thành.
- Cậu có tin tôi đập cho cậu một trận không?
- Đấy đấy! Tính khí nóng nảy như thế, rõ ràng là có vấn đề mà! – Đức Thành chép miệng, rồi giả vờ lo lắng đưa tay áp lên trán cô. – Hay bị sốt nên thần kinh có vấn đề rồi?
Bị hành động của cậu làm bất ngờ, Trúc Quỳnh nhất thời không kịp phản ứng. Nhưng chỉ trong giây lát, cô liền gạt mạnh tay cậu ra, gằn giọng.
- Cậu mới là thần kinh có vấn đề đấy.
Nói xong cô tức tối đứng phắt dậy, bước ra khỏi lớp.
Đức Thành khoanh tay, lắc đầu nhìn theo.
- Xem ra phải mời thầy về coi cho cậu ấy rồi!
Tiêu Hà và Phương Ny bật cười thành tiếng. Trong nhóm cũng chỉ có cậu ta mới đủ sức để đấu lại cái miệng của Trúc Quỳnh thôi.