Mùa Hạ Năm Ấy Chúng Ta Gặp Gỡ - Chương 85: Lỗi Nhỏ Hóa Lỗi To - 1
Cập nhật lúc: 06/09/2025 08:30
- Tiêu Hà! – Quốc Hy gọi cô lần nữa.
Cô vẫn chống cằm, mắt mơ màng nhìn ra ngoài, hoàn toàn không có chút phản ứng nào. Trúc Quỳnh vội đẩy nhẹ cô một cái.
- Tiêu Hà! Thầy gọi kìa!
Tiêu Hà giật mình, bật dậy theo phản xạ, miệng nhanh chóng đáp ngay mà không cần suy nghĩ.
- Cú đỡ đó chỉ là phản xạ tự nhiên, không có ý gì khác đâu ạ!
Cả lớp im lặng một giây. Rồi lập tức nhận ra sự “lệch sóng” khủng khiếp giữa câu trả lời của cô và câu nói của thầy. Cả lớp cùng cười phá lên.
Quốc Hy khựng lại vài giây, rồi bật cười khẽ. Anh khoanh tay nhìn cô, ánh mắt thoáng tia thích thú.
- Tôi lại muốn hỏi, em trả lời như vậy là có ý gì?
Tiêu Hà đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, mặt đỏ bừng như quả cà chua.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người nếu theo đọc truyện em thì xin hãy chỉ đọc ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) nhé ạ, đừng đọc ở các trang web ăn cắp truyện em để em có động lực ra chương nhanh ạ.]
Đức Thành ngồi sau lưng cô, chống cằm tặc lưỡi, rồi ghé tai Phương Ny thì thầm.
- Chắc phải mời thầy về trừ tà thôi. Đến cậu ấy cũng bị nhập rồi!
Phương Ny nghe xong, suýt nữa thì bật cười thành tiếng.
Tan học, Quốc Hy thong thả xách cặp đi đến cầu thang. Bước chân vừa chạm tới bậc thang cuối cùng, anh đã thấy cô Thúy đứng đợi sẵn với nụ cười rạng rỡ.
- Thầy Quốc Hy, lần trước chưa kịp chúc mừng thầy được ký hợp đồng chính thức. Hay bây giờ... chúng ta đi ăn một bữa nhé? Tôi biết có một quán lẩu ngon lắm!
Quốc Hy nở một nụ cười lịch sự.
- Cảm ơn cô, nhưng tôi có việc bận rồi.
Cô Thúy nghiêng đầu, ánh mắt long lanh.
- Việc gì mà gấp vậy? Bộ quan trọng lắm sao? Hay là... thầy có hẹn với ai rồi?
Quốc Hy chưa kịp nghĩ ra lý do nào hợp lý để thoát thân thì đúng lúc đó, hai bóng dáng quen thuộc từ cầu thang chạy xuống như một cơn lốc. Tiêu Hà và Trúc Quỳnh vừa mới tan học, đang hăng hái phi xuống để tranh thủ lên xe sớm.
Ánh mắt Quốc Hy lóe lên một tia tinh quái. Trong đầu liền nhảy số.
- Đúng vậy, tôi có hẹn với phụ huynh học sinh. – Anh nghiêm túc nói rồi không chần chừ bước tới, đứng chặn ngay trước mặt Tiêu Hà.
- Ôi mẹ ơi! – Tiêu Hà thắng gấp, suýt chút nữa đ.â.m sầm vào người anh. – Thầy làm gì vậy? – Cô ngơ ngác nhìn anh.
Quốc Hy khoanh tay, giọng điệu đầy quyền uy.
- Tiêu Hà, trong giờ học thì lơ đễnh, tôi hỏi thì trả lời linh tinh, sắp thi giữa kỳ rồi mà thái độ học hành như vậy à? Hôm nay, tôi phải gặp phụ huynh của em để bàn chuyện này.
Tiêu Hà, Trúc Quỳnh, cô Thúy: “???”
Cả hành lang đột nhiên rơi vào trạng thái im lặng. Phải mất ba giây để não bộ của Tiêu Hà xử lý thông tin, sau đó cô lập tức giật mình phản bác.
- Thầy ơi! Em chỉ mất tập trung có một chút thôi mà, có nghiêm trọng đến mức phải gặp phụ huynh không?
- Một chút cũng là mất tập trung. – Quốc Hy nghiêm nghị. – Chẳng lẽ đợi đến khi em rớt môn rồi mới gặp à?
Tiêu Hà kinh hãi ra sức xua tay.
- Đừng mà thầy! Thầy tha cho em đi, em hứa sẽ không như vậy nữa! Em thề luôn đấy!
- Hứa bằng miệng thì có ích gì? – Quốc Hy nhướn mày. – Tôi phải nói chuyện với phụ huynh để đảm bảo em chuyên tâm học hành.
Tiêu Hà cảm thấy trời đất như sụp đổ, vội quay sang Trúc Quỳnh cầu cứu. Nhưng Trúc Quỳnh chỉ trợn tròn mắt nhìn cô như thể cô vừa gây ra chuyện động trời.
- Thầy ơi, em sai rồi! Em sẽ chăm chỉ, em hứa mà thầy!
Không thèm để cô có cơ hội chạy thoát, Quốc Hy nhẹ nhàng mà dứt khoát đẩy cô về phía xe, mở cửa, nhét cô vào ghế phụ rồi đóng sầm cửa lại trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.