Mùa Hạ Năm Ấy Chúng Ta Gặp Gỡ - Chương 96: Thầy Và Trò - 2
Cập nhật lúc: 06/09/2025 08:31
Quốc Hy im lặng vài giây, rồi lên tiếng.
- Về chuyện giao kèo lần trước... tôi muốn bãi bỏ.
- Sao ạ? – Tiêu Hà ngẩn người. – Sao lại bỏ ạ?
Anh tựa lưng vào ghế, khoanh tay, chậm rãi nói.
- Một mình điểm số của em cũng chẳng chứng minh được tôi là thiên thần hay ác thần.
Anh ngừng một nhịp, ánh mắt lơ đãng nhìn ra cửa kính, nơi gió đang lùa nhẹ qua những khóm hoa.
- Nhưng nếu em vì một câu nói của tôi mà đổ bệnh, thì tôi sẽ thành ác thần thật sự mất.
Tiêu Hà khựng lại. Trong lòng vừa ngạc nhiên vừa có chút ấm áp. Cô không ngờ pha giả ngất của mình lại khiến anh thay đổi thái độ như vậy. Thầm nghĩ sau này lỡ có đắc tội gì với anh thì cứ lăn ra ngất là cứu được.
Cô bật cười, ánh mắt kiên định.
- Nhưng em không có bị gì nghiêm trọng cả. Nên em vẫn muốn giữ giao kèo.
Quốc Hy cau mày.
- Em không sợ à?
- Dù không có giao kèo, thì em vẫn muốn thử đột phá giới hạn của bản thân.
Quốc Hy thở hắt ra một hơi rồi lắc đầu cười nhẹ, buông một câu chẳng mấy liên quan.
- Đi xe hay đi bộ?
- Dạ? À… đi bộ ạ.
- Em thích đi bộ đến vậy sao? – Quốc Hy bật cười.
- Tại vì em muốn vừa đi vừa ngắm cảnh đêm. – Cô thành thật đáp.
Quốc Hy nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng hơn, rồi đứng dậy, chỉ tay vào laptop.
- Em cầm nó ra xe đợi tôi một lát. Tôi chở em về.
- Vâng ạ. – Tiêu Hà ngoan ngoãn làm theo lời anh.
Một lát sau, Quốc Hy trở ra với ly yaourt việt quốc trên tay.
- Uống cái này đi. – Anh vừa nói vừa thản nhiên giật lấy ly cà phê trên tay cô.
- Ơ... thầy, của em mà! – Tiêu Hà tròn mắt.
Anh không quay lại, tiếp tục vòng sang phía bên kia mở cửa xe, tay đưa ly cà phê lên lắc nhẹ.
- Cái này tôi tịch thu.
Tiêu Hà xị mặt, bất lực mở cửa xe chui vào. Xe vừa lăn bánh thì Quốc Hy cũng lên tiếng.
- Ngày mai tôi sẽ ôn tập cho các em. Chỗ nào không hiểu, cứ ghi chú lại rồi gửi tôi. Tôi giảng cho.
- Thật sao ạ? Vậy nếu em nói em bị mất gốc phần hình thì sao ạ? – Cô chớp chớp mắt, vẻ mặt chờ đợi.
Quốc Hy liếc nhìn cô, ánh mắt có chút bất lực. Theo quan sát của anh, cô không đến nỗi mất gốc, chỉ là chưa thật sự hiểu cách áp dụng.
- Đọc đề mà còn biết vẽ hình thì vẫn cứu được. Vậy nên tối nay đừng thức khuya nữa. Tôi không muốn em lại đột ngột mất ý thức ở đâu đó lần nữa. – Giọng anh có chút châm chọc, nhưng ánh mắt thì dịu dàng.
Tiêu Hà cười tươi, gật đầu như đứa con nít được mẹ hứa cho đi chơi. Cô đưa ly yaourt lên uống một hơi, đôi má bầu bĩnh càng thêm phúng phính.
Quốc Hy trộm nhìn cô, khóe môi bất giác khẽ cong lên.
Tiết Toán hôm nay, không khí lớp Tiêu Hà có phần yên ắng và nghiêm túc hơn thường lệ. Dường như ai cũng tập trung cao độ, chăm chú dõi theo từng lời giảng của Quốc Hy.
Tiêu Hà cũng không ngoại lệ. Mắt không rời bảng một khắc, cứ như chỉ cần chớp mắt một cái, kiến thức sẽ vụt bay mất.
Thế nhưng, trái ngược với sự tập trung của cô, Trúc Quỳnh ngồi kế bên lại có phần lơ đãng. Cô chống cằm nhìn lên bảng, nhưng ánh mắt thì lạc lõng như trôi đi tận đâu.
Tối qua, Trúc Quỳnh đã nhắn tin với Gia Hưng như mọi khi. Nhưng hắn chỉ trả lời qua loa vài câu, rồi chào tạm biệt. Không lý do, không nán lại.