Mượn Âm Thọ - Chương 104
Cập nhật lúc: 09/09/2025 06:56
Song mấy ngày qua y chưa được bồi bổ, e rằng phải đợi thêm một lát nữa y mới tỉnh giấc. Ta sẽ ở lại đây, đợi y hồi tỉnh rồi mới rời đi.
Nghe ta nói thế, Ngô Trường Thanh mừng khôn xiết.
"Trường Sinh, lời hiền đệ nói là thực ư?"
Ngô Trường Thanh nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, tựa muốn xác tín lời ta thêm lần nữa.
Ta nhìn Ngô Trường Thanh, khẽ gật đầu, đoạn nói y ghi lại phương thức liên lạc của ta. Ngô Trường Thanh không chút nghi hoặc, lập tức trao đổi tin tức với ta.
Còn ta, bấy giờ liền mở đoạn thanh âm đã ghi lại trước đó, truyền cho Ngô Trường Thanh.
"Chuyện của ta đến đây coi như đã xong, còn về chuyện gia sự của Ngô huynh, ta chẳng tiện can dự."
Ta nhìn Ngô Trường Thanh mà cất lời. Lúc này, sắc mặt y có phần nặng nề, ánh mắt ẩn hiện tia lạnh lẽo. Rõ ràng y đã biết thứ này là gì, song vẫn không cam lòng mà mở đoạn thanh âm ra nghe thử.
Một lát sau, ta trông thấy Ngô Trường Thanh hạ vật ghi âm xuống.
"Trường Sinh, đa tạ hiền đệ."
Ta khẽ gật đầu, an tọa trong phòng bệnh. Chừng nửa khắc sau, ta thấy Ngô Trường Trạch từ từ tỉnh giấc, ánh mắt y có chút mơ hồ dáo dác nhìn quanh. Dung mạo Ngô Trường Trạch trông tựa Ngô Trường Thanh, nhưng so với đệ ấy, y lại có vẻ kiên nghị, trầm ổn hơn nhiều.
"Nhị ca!"
Thấy Ngô Trường Trạch hồi tỉnh, Ngô Trường Thanh lập tức nhào tới, cất tiếng gọi y.
"Tam đệ? Nhị ca… nhị ca bị làm sao vậy?"
Ngô Trường Trạch vẫn còn mơ màng, chưa rõ ngọn ngành mọi sự. Song những chuyện về sau, ta không cần phải can thiệp nữa. Đúng lúc này, cửa phòng khẽ mở, Ngô Trường Huân đứng ngay ngưỡng cửa, ánh mắt dõi về phía Ngô Trường Trạch vừa hồi tỉnh.
Ta trông thấy sắc mặt Ngô Trường Huân vô cùng khó coi, song rất nhanh sau đó, hắn đã tự kìm nén cảm xúc, nở nụ cười giả tạo, bước về phía Ngô Trường Trạch.
"Nhị đệ, cuối cùng đệ cũng tỉnh rồi."
Ta không muốn trông thấy vẻ mặt giả dối của Ngô Trường Huân, liền ra hiệu cho Ngô Trường Thanh, đoạn quay người rời đi. Ngô Trường Thanh bấy giờ tiễn ta đến tận cầu thang.
"Trường Sinh, đợi ta giải quyết xong xuôi chuyện này, ắt sẽ đích thân đến phủ tạ ơn hiền đệ."
Ta khẽ gật đầu với Ngô Trường Thanh, ra hiệu y không cần tiễn thêm nữa. Dù sao thì giờ phút này, Ngô Trường Trạch vừa hồi tỉnh, nếu Ngô Trường Huân dám giở thủ đoạn gì, tình thế ắt sẽ vô cùng tệ hại.
Bước ra khỏi phủ đệ họ Ngô, ta tản bộ chừng mười lăm khắc mới tìm được một cỗ xe, bởi lẽ gần biệt phủ này hiếm khi có xe cộ qua lại.
Khi quay về cửa tiệm, ta trông thấy chú Hồ đang dọn dẹp quán xá.
"Chú Hồ, tối nay cháu xin nghỉ ngơi đôi chút, ngày mai cháu sẽ trực đêm."
Ta báo với chú Hồ một tiếng, chú liền bảo nếu ta bận thì mấy ngày qua không cần đến làm. Ta mỉm cười, nói rằng chuyện của Ngô tiên sinh đã được giải quyết ổn thỏa.
"À đúng rồi, nếu không có gì bất ngờ, e rằng Ngô tiên sinh sẽ không cần đến số hàng đó nữa, song y ắt sẽ không thiếu thốn tiền bạc của chú đâu."
Ta nhớ đến chuyện Ngô Trường Trạch đã hồi tỉnh, vậy thì Ngô Trường Thanh ắt sẽ không cần đến số hàng ấy nữa.
Nghe thế, chú Hồ thoáng ngẩn người, đoạn nói không sao cả.
Lên lầu, ta ngồi xếp bằng trên giường, trầm tư suy nghĩ. Ta tự nhủ hay là mình nên an phận thủ thường đôi chút, dù sao thực lực của ta cũng quá đỗi yếu kém, chẳng thích hợp để ra ngoài gây sóng gió.
Đơn cử như chuyện đối mặt với Vương Linh lần này, nếu không có Lương Uyển Khanh và Phương mù ra tay tương trợ, Vương Linh đã có thể đoạt mạng ta vài phen rồi.
Giờ đây, điều quan trọng nhất đối với ta chính là mau chóng đề cao thực lực.
Những lời châm chọc của Vương Linh tuy khó nghe, song lại đích xác vô cùng, ta quả thực quá đỗi yếu kém.
Những ngày sau đó, ngoài thời gian mưu sinh, ta dành hết thời gian còn lại để tu luyện. Hơn nữa, mỗi ngày ta đều dùng hai đạo bùa Tụ Linh, bởi lẽ ta chẳng dám lạm dụng nhiều.
Song cho dù như vậy, suốt ba ngày ròng, ta vẫn không tài nào đột phá đến cảnh giới Dẫn Khí Hậu Kỳ. Xem ra bùa Tụ Linh này chỉ hữu hiệu trong những lần đầu mà thôi.
Huống hồ, sau khi ta đạt đến cảnh giới Trúc Cơ, tác dụng của bùa Tụ Linh này ắt sẽ vô cùng nhỏ bé.
Đến ngày thứ tư, ta vẫn còn nhớ lời Phương mù đã dặn dò, bảo ta đến tìm lão, nói là có phần thưởng.
Ta không rõ mấy về Cục Chín, song Phương mù nói đây là thế lực chính thức, ắt hẳn lão sẽ không dám mạo danh. Bởi vậy, ta vô cùng muốn biết phần thưởng mà chính phủ dành cho ta là gì.
Ta thuê một chiếc xe đến khu phường cổ, tìm đến căn nhà của Phương mù. Nếu như đêm đó không tận mắt chứng kiến Phương mù ra tay, ắt chẳng ai ngờ lão già này lại là một cao thủ ẩn mình.
Bấy giờ, ta cũng vỡ lẽ, e rằng lão đoán mệnh nơi đầu cầu e chỉ để tiêu khiển mà thôi. Lão là người của chính phủ, hưởng bổng lộc từ triều đình.
Cửa chính mở rộng, ta đứng nơi ngưỡng cửa, trông thấy Phương mù đang an tọa trên ghế, vừa ngâm nga khúc hát, vừa từ tốn nhấm nháp hạt dưa.
Ta vội vàng gõ cửa.
"Phương tiền bối."
Ta cất tiếng vọng vào. Phương mù mở mắt, nhìn ta: "Ồ, hiền chất đến rồi ư?"
Nói đoạn, Phương mù vội vàng đứng dậy khỏi ghế, đặt hạt dưa xuống bàn, đoạn vẫy tay, ra hiệu ta vào trong.
Ta bước vào trong nhà. Phương mù nhìn ta, cười nói: "Tiểu tử ngươi đến đúng hẹn thật đấy. Yên tâm đi, lão phu đã hứa với ngươi, ắt sẽ giữ lời."
Giọng nói trầm thấp của Phương mù vang lên. Đoạn, lão vội vàng lấy từ trong tay áo ra một chiếc lọ ngọc, trao cho ta.