Mượn Âm Thọ - Chương 11
Cập nhật lúc: 09/09/2025 06:48
"Tam công, ông có thể nói rõ ngọn ngành hơn cho cháu biết được không?" Ta không kìm được sự hiếu kỳ trong lòng, nhìn Tam công hỏi.
Tam công quay người, gương mặt nở nụ cười nhẹ nhìn ta.
"Thế nhân thường nói trời đất vô tình, đối xử với vạn vật như cỏ rác. Nhưng trên đời này, ai có thể làm được tuyệt đối công bằng đây?"
"Ông trời vẫn luôn che chở cho những người bình thường trên thế gian này. Mỗi thôn đều có một kẻ khờ dại, họ có thể là do chịu kích động, cũng có thể là bẩm sinh đã thiếu hụt đi một phần hồn phách."
Tam công tiếp tục giải thích cặn kẽ cho ta.
Trong mắt người thường, những kẻ ấy có thể mang khiếm khuyết bẩm sinh, nhưng ông trời thường sẽ chọn ra một người trong số họ. Bởi vì khiếm khuyết đó, ông trời sẽ bù đắp cho họ một số khả năng đặc biệt.
Khiến họ có thể thấy trước được những chuyện mà người thường không thể, chẳng hạn như tai họa.
Đương nhiên, điều này không phải là tuyệt đối, không phải tai họa nào cũng có thể thấy trước. Tam công lấy ví dụ về chuyện thằng ngốc đã cứu thôn nhiều năm về trước. Lúc đó, nếu không phải nó tri hô gọi mọi người di tản, thì ngôi làng này e rằng đã chẳng còn tồn tại nữa rồi.
Sau chuyện đó, thằng ngốc đổ bệnh suốt nửa tháng trời. Được ân sủng cũng phải trả một cái giá tương xứng.
Loại người này, dù bẩm sinh khiếm khuyết, nhưng vẫn được thiên đạo che chở, đây chính là cái gọi là thần ân.
Người thường c.h.ế.t đi, những u hồn vất vưởng kia sẽ không màng đến. Nhưng đối với những người như thằng ngốc, sau khi chết, luôn có một số u hồn muốn thừa cơ chiếm đoạt.
Chúng muốn chiếm đoạt nhục thể của thằng ngốc, mượn xác hoàn hồn.
Giọng nói thản nhiên từ miệng Tam công vang lên. Nghe được câu này, trong lòng ta dâng lên một trận kinh hãi khôn nguôi. Mượn xác hoàn hồn?
Ta vốn cứ ngỡ loại chuyện này chỉ có thể nhìn thấy trong truyền thuyết hay kịch bản. Không ngờ, ta lại được nghe thấy điều này ngay trong đời thực.
Có lẽ là nhìn thấy nét kinh ngạc trên mặt ta, Tam công mỉm cười.
"Cháu thấy khó tin lắm sao?" Đối mặt với câu hỏi của Tam công, ta liền gật đầu, quả thực là quá khó tin.
"Thằng ngốc, vốn dĩ tuyệt nhiên không nên chết." Tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong đáy mắt Tam công. Giây phút này, ta chợt cảm nhận được từ Tam công một luồng khí thế bức người, uy nghiêm khó tả. Đây có còn là Tam công điên điên khùng khùng thường ngày đó chăng?
Giờ khắc này, ta chợt nhớ lại trước khi thằng ngốc gặp nạn, ta từng gặp nó. Lúc đó, nó vừa chỉ vào ta vừa lẩm bẩm "đồ đoản mệnh".
Nghe vậy, Tam công đột nhiên quay phắt sang nhìn ta.
"Cháu nói là lúc đó thằng ngốc chỉ vào cháu mà nói cháu đoản mệnh sao?"
Nhìn thấy phản ứng dữ dội của Tam công, ta có chút khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu xác nhận với ông. Bởi đó thật sự là những gì thằng ngốc đã nói với ta.
"Thảo nào, thảo nào!" Tam công lẩm bẩm. "Ta vốn đã ngờ tại sao thằng ngốc lại phải lâm vào nông nỗi này."
Ta khẽ nhíu mày. Nghe ông nói thế, vì lẽ gì ta lại có cảm giác cái c.h.ế.t của thằng ngốc có liên quan đến ta?
"Tam công, cái c.h.ế.t của kẻ ngốc, chắc không liên quan đến con phải không?"
Lòng ta đầy hoài nghi, bất an chẳng dứt, nên muốn hỏi cho cặn kẽ.
Vừa dứt lời, Tam công liền trừng mắt nhìn ta: "Con thì có bản lĩnh gì mà hại c.h.ế.t kẻ ngốc?"
"Cái c.h.ế.t của kẻ ngốc, có uẩn khúc!"
Giọng Tam công đều đều cất lên, lòng ta tuy vẫn rối bời nhưng ít ra cũng đã biết được lai lịch của thứ quỷ mị đêm qua.
U linh vất vưởng kia nhắm vào thân thể được thần linh phù hộ của kẻ ngốc, muốn mượn xác nó để hoàn hồn.
Vậy còn ông nội ta?
Lúc này, ta bỗng nhiên bừng tỉnh, nhìn Tam công hỏi: "Tam công, đêm qua có phải ông nội con đã đi ngăn cản những quỷ hồn kia không?"
Khi ta thốt lên những lời này, Tam công quay đầu lại nhìn ta với vẻ kinh ngạc, sau đó thấp giọng nói: "Tiểu tử này cũng không ngốc lắm."
"Lại đây xem!"
Tam công lên tiếng gọi ta, sau đó đi về phía quan tài của ông nội.
Đến bên cạnh quan tài, Tam công vén áo ông nội lên. Ta nhìn thấy cổ tay, n.g.ự.c ông nội đều là những vết bầm tím kỳ lạ. Lúc này, ta chợt phát hiện ra những vết bầm tím đó rất giống với vết bầm trên cổ ta do bị kẻ ngốc bóp tối qua.
"Ông nội con cũng là người có bản lĩnh, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một người phàm trần. Vùng đất này đã c.h.ế.t bao nhiêu người rồi? Thuở trước khi giặc cướp hoành hành, không ít bá tánh phải chịu cảnh tang thương."
Tam công như chìm trong miền ký ức xưa cũ, còn ta thì trầm ngâm ngẫm nghĩ. Ta đã hiểu ý Tam công muốn nói gì, lòng dâng lên cảm giác vô lực.
Đêm qua, một mình ông nội đã không biết cản lại bao nhiêu u linh vất vưởng.
Phải biết rằng, đêm qua ở nhà trên chúng ta chỉ mới gặp một con quỷ mà đã khó bề đối phó như vậy. Ta gần như không có sức chống cự. Nếu như có nhiều hơn thì sao? Tình hình lúc đó sẽ như thế nào?
Ta nhìn ông nội nằm trong quan tài, trong lòng trào dâng nỗi thống khổ tột cùng.
Bởi lẽ ta không thể tưởng tượng nổi đêm qua ông nội đã phải đối mặt với thứ gì, đến lúc c.h.ế.t người vẫn giữ nguyên tư thế phòng bị.
Bởi lẽ ta khó lòng hình dung hết được đêm qua ông nội đã phải đối mặt với những gì, cho đến khi trút hơi thở cuối cùng người vẫn giữ nguyên tư thế hộ vệ.
"Thôi, đừng nghĩ nữa. Ông nội con làm nhiều việc như vậy, mục đích chỉ có một, chính là muốn con sống tốt."