Mượn Âm Thọ - Chương 197

Cập nhật lúc: 09/09/2025 07:05

Nghe cô nhắc đến tiệm cắt tóc, tôi mở to mắt. Một linh cảm mạnh mẽ dấy lên trong lòng tôi: tiệm cắt tóc này ẩn chứa điều bất thường.

Sau đó, tôi vội vàng hỏi Văn Hân Di, lúc bước vào tiệm cắt tóc đó, cô ấy còn cảm thấy gì khác hay không?

Văn Hân Di không trả lời. Tôi nghĩ chắc là cô ấy lại đang suy nghĩ.

Tôi không hỏi thêm, bởi với trạng thái hồn phách bất ổn hiện tại của cô ấy, tôi lo rằng việc truy hỏi thêm có thể khiến cô ấy thêm suy kiệt.

Hai phút sau, giọng nói của cô lại vẳng lên trong đầu tôi.

"Tôi… tôi cũng không nói ra được chỗ nào kỳ lạ. Nhưng lúc bước vào tiệm cắt tóc đó, tôi nhìn thấy, tất cả tranh dán tường bên trong đều chỉ có đầu, không có thân."

"Lúc đó, tôi có chút sợ hãi. Nhưng ông chủ tiệm cắt tóc lại luôn nở nụ cười hiền hậu, tạo cảm giác thân thiện, dễ chịu. Hơn nữa, giá cắt tóc ở đó lại rất phải chăng, nên tôi cũng không nghĩ ngợi nhiều."

Nghe vậy, tôi nhíu mày, trầm tư.

Dựa vào những gì Văn Hân Di nói về tiệm cắt tóc đó, tôi chỉ có thể nhận định, tiệm cắt tóc này rất đáng ngờ, nhưng rất nhiều chuyện, phải tận mắt nhìn thấy mới có thể khẳng định.

Tôi hỏi Văn Hân Di, cô ấy còn nhớ ra gì nữa không?

Lần này, mười mấy phút sau, Văn Hân Di vẫn không trả lời. Tôi biết, có lẽ những gì tôi có thể biết từ Văn Hân Di, chỉ có vậy.

Tôi cố gắng hỏi thêm vài câu, nhưng cuối cùng cũng chẳng thu được thông tin mình mong muốn.

Dù trong lòng có chút thất vọng vì thông tin quá ít ỏi, nhưng ít nhất tôi cũng có được manh mối về tiệm cắt tóc, và đó là một khởi đầu tốt để điều tra.

Cuối cùng, tôi tiễn biệt hồn phách Văn Hân Di, sau đó thu dọn đồ đạc, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Khi tôi đi đến cổng trường, tôi đã thấy Đới Khả thấp thoáng từ xa, cô ấy đang đi đi lại lại đầy vẻ sốt ruột trước cổng trường.

Nhìn thấy tôi, Đới Khả lập tức đi đến, hỏi dồn dập với vẻ sốt ruột: "Thế nào? Có thu hoạch gì không?"

Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Đới Khả, tôi định trêu chọc cô ấy một chút, nhưng nhớ đến tính khí lạnh lùng, nghiêm nghị của cô ấy, tôi đành thôi.

Biết đâu trò đùa chưa kịp nói ra, tôi đã ăn mắng té tát. Quan trọng nhất là, với thân phận của cô ấy, tôi không dám làm liều.

Sau đó, tôi nhìn Đới Khả, nói: "Có chút thu hoạch, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng manh mối này chắc là đủ để điều tra rồi."

Nghe tôi nói vậy, Đới Khả lộ rõ vẻ hưng phấn trên mặt, cô ấy vội vàng hỏi tôi, manh mối là gì? Nói mau để tôi đi điều tra ngay lập tức.

Lúc này, tôi đưa tay xoa nhẹ mũi, rồi thong thả nói với Đới Khả: "Chị Đới này, không phải chị đã đồng ý với tôi rồi sao? Rằng sau khi tôi tìm ra manh mối, chị muốn điều tra gì, tôi cũng sẽ phải đi cùng. Mới đó đã quên khuấy đi rồi sao?"

Nói thật, tôi không muốn xen vào chuyện này, nhưng có một số chuyện, đã quyết định ra tay, thì không thể nào làm việc nửa vời mà bỏ cuộc.

Đầu tiên, tôi đặc biệt quan tâm đến vụ án của Văn Hân Di. Thứ hai, linh cảm của tôi mách bảo rằng, vụ này rất có thể không phải do người thường gây ra.

Nếu tôi tiết lộ cho Đới Khả, rồi cô ấy tự mình đi điều tra, lỡ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, tôi tin rằng, một người bình thường như cô ấy chắc chắn không thể nào chống đỡ nổi trước tu sĩ hay tà tu được.

Tà tu trong giới tu hành không hề hiếm, hơn nữa, thủ đoạn của một số kẻ rất quái lạ, đến cả tôi khi đối mặt cũng không dám lơ là, nói gì đến một người bình thường như Đới Khả.

"Thật lòng mà nói, tôi thừa nhận, lúc thốt ra những lời đó, tôi thật sự muốn cậu giúp đỡ. Nhưng giờ tôi phải cho cậu biết, đối phương là một kẻ g.i.ế.c người m.á.u lạnh."

"Đối mặt với một hung thủ như vậy, ngay cả tôi cũng không dám khẳng định là có thể nắm chắc bắt được hắn. Vì thế tôi phải dẫn người theo, nhưng cậu không phải người của tôi. Nếu cậu xảy ra chuyện gì, tôi không biết phải ăn nói với gia đình cậu thế nào."

Nghe Đới Khả nói vậy, tôi hơi ngỡ ngàng. Ôi chao, hóa ra lúc trước chị ấy đã đánh lừa tôi.

Rõ ràng là muốn tôi giúp tìm thông tin, bây giờ đã tìm được rồi, vậy mà chị ấy lại muốn "nuốt lời".

Nhưng đúng lúc này, tôi lại mỉm cười nhìn Đới Khả, khẽ nói: "Chị Đới, chị nói vậy không phải hơi sớm sao? Hình như tôi vẫn chưa nói cho chị biết thông tin nào mà?"

Sau khi tôi nói xong, Đới Khả mới chợt nhận ra, đúng là tôi vẫn chưa hé lộ bất kỳ thông tin nào, nhưng chị ấy đã thẳng thắn thừa nhận với tôi rằng những lời lúc trước đều là đánh lừa.

"Lưu Trường Sinh, lúc này, tôi mong cậu đừng hành động theo cảm tính. Cậu phải biết, chuyện này liên quan đến một mạng người đấy."

Tôi gật đầu tán thành.

Rồi nhìn Đới Khả, nói: "Đương nhiên là tôi hiểu ý chị rồi."

"Đồng thời, tôi cũng muốn nói cho chị biết suy nghĩ thật lòng của tôi. Tại sao tôi lại đồng ý giúp chị? Chính là bởi vì ngay từ đầu, tôi đã linh cảm vụ án này không hề đơn giản, hơn nữa rất có thể không phải do người thường gây ra."

"Thật lòng đấy, chị Đới, tôi không phải muốn làm chị mất tự tin đâu, nhưng nếu như suy đoán của tôi là đúng, kẻ này không phải người thường, thì cho dù chị có dẫn theo cả đội, e rằng cũng chẳng giải quyết được gì đâu."

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.