Mượn Âm Thọ - Chương 475
Cập nhật lúc: 09/09/2025 07:28
Y vừa rồi biết ta có thể nhìn ra sơ hở trong kiếm chiêu của y, nên mới cố ý thu liễm chiêu thức, tận lực né tránh công kích của ta, hoặc là chỉ phòng thủ.
Y có lẽ cũng muốn nhìn ra điều gì đó từ ta.
Thế nhưng, những thứ trên thân ta đâu có dễ nhìn thấu như vậy. Kiếm cương kinh khủng trên thân ta bức ép về phía y, ngay sau đó, ta thấy song nhãn Trần Cửu Châu đột nhiên trợn trừng, chợt lóe lên quang mang sắc lạnh, thanh kiếm gỗ trong tay y khẽ nhấc.
"Vô Cực Nhất Kiếm!"
Thanh âm trầm thấp từ trong miệng Trần Cửu Châu truyền ra, cùng lúc đó, ta thấy thanh kiếm gỗ trong tay y dường như trở nên mộc mạc, giản dị đến lạ thường, ngay cả chân nguyên cũng chẳng hề bao phủ. Tuy vậy, chính sự giản phác đó lại toát lên một cảm giác nguy hiểm tột cùng. Nhận thấy điều này, trong lòng ta dâng lên nỗi kinh hãi khôn nguôi, đồng thời, thân ảnh cũng vội vã lùi sang một bên.
"Vèo!"
Vừa khi kiếm minh chợt vang, ta kinh ngạc nhận ra kiếm cương của mình cứ thế tan vỡ, cả người ta nhất thời ngây dại.
Ngay sau đó, trường kiếm trong tay ta nhấc lên, c.h.é.m xuống.
“Liệt Không Nhất Kiếm.”
Một luồng kiếm khí quỷ dị xuất hiện trước mặt Trần Cửu Châu, y không hề hoang mang, thanh kiếm gỗ trong tay vạch một vòng tròn trước mặt, ta thấy không gian quanh đó chợt vặn vẹo khôn lường.
Ngay sau đó, kiếm khí của ta hoàn toàn chìm vào hư không ấy, rõ ràng chiêu kiếm này chẳng gây nên mảy may thương tổn nào cho Trần Cửu Châu.
Trong lòng ta kinh hãi, không ngờ Trần Cửu Châu lại lợi dụng khe hở không gian, trực tiếp hóa giải Liệt Không Nhất Kiếm của ta.
Cùng lúc đó, Trảm Long Kiếm trong tay ta khẽ rung động, một dòng chân nguyên trong cơ thể bắt đầu rót vào thân kiếm.
Trên không, một tia sét chợt lóe lên, rồi bất ngờ giáng thẳng xuống Trảm Long Kiếm trong tay ta.
Mà Trảm Long Kiếm trong tay ta cũng gầm vang, hướng thẳng về phía trước.
Một đạo thiểm điện rạch ngang không trung, sắc mặt Trần Cửu Châu đối diện rốt cuộc cũng trở nên âm trầm.
“Kiếm chiêu gì đây? Lại có thể dẫn động được uy thế của thiên lôi?”
Trên sân, ngay cả Tống trưởng lão cũng biến sắc, kinh ngạc ngắm nhìn công kích trước mắt, bởi vì ngay cả ông ta cũng chưa từng chứng kiến loại kiếm chiêu này.
“Đây là kiếm chiêu do ta tự sáng tạo, còn chưa nghĩ ra tên.”
Ta nhìn Trần Cửu Châu, trầm giọng đáp. Nhưng lúc này, Trần Cửu Châu hiển nhiên không còn tâm trí bận tâm đến lời ta nói, kiếm ý trên thân y đã đạt đến cực hạn.
Ngay sau đó, y phục trên thân y bắt đầu phần phật bay lượn, giờ phút này, Trần Cửu Châu tựa hồ đã hợp làm một với thanh trường kiếm trong tay.
Đúng vậy, Trần Cửu Châu lúc này tạo cho ta một cảm giác kiêng kỵ khôn nguôi, Trần Cửu Châu bây giờ có thể nói là đang ở trong trạng thái đỉnh phong cường mãnh, bởi vì đối diện với đòn tấn công này của ta, hiển nhiên y đã trở nên nghiêm túc.
Chiêu kiếm này do ta tự sáng tạo ra, quả thực vẫn chưa có tên, bởi vì ta cũng không biết tên gì mới thích hợp với chiêu kiếm này, cho nên bây giờ ta cũng không đặt tên cho nó.
Chiêu này là do ta lĩnh ngộ Kiếm Đạo Chân Giải, lại thêm duyên cớ đặc biệt rằng ta là kẻ bị trời ruồng bỏ, nên ta mới có thể dẫn động được lực lượng lôi điện trên vòm trời.
Đây cũng là nguyên nhân khiến cho chiêu này của ta sở hữu lực sát thương kinh thiên động địa.
Một kiếm định thắng bại, ta cũng chẳng muốn lãng phí thời gian thêm nữa, bởi vì nếu cứ tiếp tục dây dưa, ta e rằng đối với ta cũng chẳng phải điều hay, ta nhìn ra được, kẻ này quả thực là một đối thủ cực kỳ khó nhằn, ta thậm chí còn lo lắng, nếu cho y đủ thời gian, Trần Cửu Châu này có thể sẽ nhìn thấu ta.
Bởi vậy ta mới tăng tốc độ chiến đấu, mong mau chóng phân định thắng bại.
"Nhân kiếm hợp nhất!"
Thanh âm trầm thấp từ miệng Trần Cửu Châu vọng ra, lúc này, Trần Cửu Châu chắp tay, siết chặt thanh kiếm gỗ kia trong tay, thanh kiếm gỗ này c.h.é.m về phía ta, hoặc có thể nói, cả người y đều đang c.h.é.m về phía ta.
Bởi vì bây giờ ta cảm thấy, toàn thân Trần Cửu Châu tựa hồ đã hóa thành một phần của thanh trường kiếm kia vậy, cảm nhận được luồng khí tức kinh thiên động địa giữa sân.
Hai luồng công kích trong chớp mắt va chạm giữa sân.
Ngay sau đó, là một khoảnh tĩnh lặng ngắn ngủi, không gian giữa sân tựa hồ bị cấm chế vậy, ngay sau đó, ta nhìn thấy không gian quanh nơi hai luồng công kích va chạm như thể đang bị vặn vẹo xoắn nát, mà ngay trong khoảnh khắc ấy, chợt một tiếng nổ lớn long trời lở đất vang vọng giữa sân.
Ầm ầm...
Ngay trong nháy mắt khi tiếng nổ vang lên, trên không gian xung quanh thế mà lại xuất hiện từng vết nứt, thế nhưng, những vết nứt này lại không ngừng tự lành lại, đây chính là lực lượng tự phục hồi đáng sợ của không gian, không gian là trùng trùng điệp điệp chồng chất lên nhau, cho nên chỉ cần trên không gian xuất hiện vết nứt gì đó, thì những tầng không gian khác sẽ nhanh chóng đến bù đắp chỗ bị xé rách kia.
Mà trận chiến của những kẻ đạt Ngộ Đạo cảnh như ta và y đã có thể xé rách không gian, vậy cũng xem như là phi thường lắm rồi.
Cần biết rằng, muốn thực sự có thể chấn động lực lượng không gian, tối thiểu cũng phải đạt đến thực lực Nhập Đạo cảnh. Một khi đã nhập cảnh giới này, người tu hành có thể trực tiếp xé rách hư không, ung dung qua lại giữa các tầng không gian.
Lúc này, một luồng uy lực kinh khủng tức thì bộc phát từ phía trước, khí lãng cuồn cuộn dâng trào. Dưới đạo lực lượng hủy diệt ấy, thân thể ta cấp tốc lùi lại phía sau. Song, xung quanh ta có một đạo lực lượng bao bọc, bảo vệ thân thể, bởi vậy, thân ta cũng không bị đạo lực lượng này tổn thương mảy may.