Mượn Âm Thọ - Chương 60

Cập nhật lúc: 09/09/2025 06:52

Sau khi hoàn tất giao dịch này, coi như đã xong xuôi công việc. Ta nhìn thấy canh năm sáng, liền đứng dậy đóng cửa, đây là lần đầu tiên ta tự mình trực đêm một mình.

Cảm giác cụ thể là sợ hãi thì cũng không có, chủ yếu là bởi vị khách đầu tiên có phần rợn người quá, khiến trong lòng ta dấy lên đôi chút áp lực.

Khép cửa tiệm, ta lui về lầu nghỉ ngơi. Tuy nhiên, ta vẫn rất quý trọng thời gian, bởi vì hiệu quả của việc tọa thiền cùng nghỉ ngơi của ta là như nhau. Bước vào trạng thái thiền định, bởi vì đêm qua ta trực ca đêm, nên sáng nay chín giờ ta mới cần thức giấc.

Đến mười hai giờ, ta mới bị đồng hồ báo thức đánh thức, bởi vì khoảng thời gian này cũng gần đến giờ dùng bữa.

Sửa soạn tươm tất, ta liền xuống lầu thì thấy chú Hồ đang bê thức ăn ra.

"Ồ, tiểu tử này thức giấc thật đúng lúc, mau lại đây dùng bữa."

Trong lúc dùng bữa, chú Hồ hỏi ta đêm qua công việc thế nào, đã quen tay chưa?

Ta mỉm cười nói với chú Hồ rằng cũng không có gì đáng ngại, thêm vài hôm nữa hẳn sẽ không còn trở ngại nào. Nghĩ đến chuyện đêm qua, ta nhìn chú Hồ, lên tiếng hỏi: "À phải rồi chú Hồ, nếu gặp phải khách hàng có những thắc mắc khác thì phải xử lý ra sao?"

Vừa dứt lời, động tác gắp thức ăn của chú Hồ khẽ ngừng lại, rồi hỏi ta đêm qua hẳn có chuyện gì rồi?

Ta suy nghĩ một chút, vẫn quyết ý kể lại ngọn ngành mọi chuyện đêm qua cho chú Hồ nghe.

Sau khi kể hết mọi sự, ta nhìn chú Hồ. Ta thấy chú Hồ khẽ nhíu mày, trầm ngâm hồi lâu rồi hỏi ta: "Chỉ vỏn vẹn có vậy thôi ư?"

Ta gật đầu, chuyện đêm qua ta đã thuật lại rất rành mạch.

Chú Hồ thở dài một hơi, rồi hạ giọng nói với ta, nếu chỉ có vậy thì không đáng ngại, dẫu khách hàng có hỏi han vài câu hóc búa cũng không phải là không thể giải đáp, nhưng chú Hồ nói với ta rằng y chưa từng gặp phải chuyện như vậy.

Tuy nhiên, cũng có một vài vị khách cố tình gây khó dễ. Chú Hồ kể với ta, những kẻ khi còn sống hệt như chuột chạy qua đường, sau khi c.h.ế.t đi liền không có ai đốt tiền âm phủ cho họ.

Mà nguồn kiếm sống duy nhất của chúng chính là vào Tiết Trung Nguyên, thấy có kẻ cúng tế vàng mã nơi ngã tư đường hay ven lộ liền vội vã ra cướp giật. Nhưng cướp được bao nhiêu? Vào Tiết Trung Nguyên, có vô số "người" tranh nhau cướp giật những tờ tiền âm phủ ấy.

Vì thế, những "người" kia, chẳng phải ai cũng dư dả, cũng có kẻ lâm vào túng thiếu.

Chú Hồ nói y đã gặp phải vài lần những "người" thiếu tiền đến mua đồ, chính là hùng hổ nói không có tiền, liệu có mua được không. Trong trường hợp này, chú Hồ dặn ta đừng sợ, chỉ cần coi như không màng đến, cúi đầu bước về phía chiếc ghế đẩu, an tọa xuống.

Như vậy, những "người" đó sẽ chẳng có cách nào vượt qua ngưỡng cửa này.

Ngoài ra còn có dạng lừa đảo khác, một số "người" chọn xong món đồ, liền rời đi, cũng chẳng trả tiền.

Lúc đó chúng ta chỉ cần nhìn lên trên tủ thấy không có tiền âm phủ, thì viết một tờ giấy ghi "chưa thanh toán", cộng thêm ngày tháng năm sinh của chúng rồi đốt xuống là xong, những thứ còn lại không cần bận tâm.

Chú Hồ nói với ta, những quy tắc nhỏ trong này kỳ thực không ít, y nhớ đến đâu sẽ kể cho ta nghe đến đó, chỉ cần ta không phạm phải đại kỵ, thì cơ bản sẽ không có vấn đề gì đáng ngại.

Cho dù đôi khi có chút sơ suất, hãy ghi nhớ đừng ngẩng đầu lên, cứ quay về ghế đẩu an tọa.

Nghe chú Hồ giải thích, ta khắc ghi trong dạ, rồi gật đầu. Còn việc tiền âm phủ có chữ, ta không hé lộ với chú Hồ, bởi vì ta thấy chú Hồ đã đến tủ kiểm tra tiền âm phủ, nên không nhắc đến chuyện này.

Ta thậm chí còn ngờ vực liệu có phải y không nhìn thấy chữ trên tờ tiền âm phủ, hay đúng hơn là y căn bản không thể nhìn thấy?

Vấn đề này ta không tiếp tục đào sâu thêm, biết được đêm qua ta lại bán được một căn nhà, trên mặt chú Hồ luôn nở nụ cười, bảo ta chiều nay ở lại trông tiệm giúp y, còn y ra sau làm nhà, nhà đã bán được thì phải kịp thời bổ sung.

Cùng lúc đó, ta cũng thấy chú Hồ lại đốt thêm một ít tiền âm phủ. Buổi chiều, người đến mua vòng hoa tấp nập, đến khi đèn lồng đã lên, lợi nhuận đêm đó, vậy mà đã vượt quá một vạn tệ.

Phải nói là ta càng ngày càng hiếu kỳ về thân thế chú Hồ, nhìn y có vẻ là người bình thường, nhưng công việc mà y làm lại chẳng hề bình thường chút nào.

Buổi tối bán đồ thu được tiền âm phủ, ban đầu ta còn ngỡ là vô dụng, nhưng chỉ cần đem tiền âm phủ đốt đi, thì việc buôn bán và lợi nhuận của tiệm vào ban ngày nhất định sẽ vô cùng tốt.

Trên đời này, quả thực vạn vật đều có, nếu bản thân ta không tự mình trải qua, ta thật sự sẽ không tin, vậy mà lại có kẻ mưu sinh bằng thứ này.

Nếu nói bán cho người phàm tục thì ta còn tin, bởi lẽ luôn có người qua đời, hơn nữa tiệm lại tọa lạc cạnh nơi lo tang sự, nhưng việc buôn bán vào buổi tối luôn khiến người ta có chút khó lý giải.

Đến chín giờ tối, chú Hồ bảo ta lên lầu nghỉ ngơi, ca đêm nay y trực.

"Vậy được rồi, ta xin phép lên lầu."

Nói xong, ta đi lên lầu. Trở về phòng, ta tiếp tục luyện tập tọa thiền và điều tức, ta không muốn lãng phí thời gian, thứ mà phụ thân ta để lại cho ta không phải là giả dối, bởi vì tất cả những gì ta gặp trong thôn đều minh chứng cho ta điều đó.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.