Mỹ Nhân Kinh Thành Thập Niên 90 - Chương 107:chương 107

Cập nhật lúc: 07/09/2025 17:02

Từ Mộng không mấy để tâm, thuận miệng đáp: "Cũng ổn ạ. Gần đây giáo viên tiếng Anh của con có nói, trong giờ tự học tiếng Anh buổi sáng, con có thể ôn tập các môn khác, miễn là tiếng Anh không bị sa sút. Như vậy con có thêm rất nhiều thời gian để học thuộc lòng môn Văn và Chính trị."

Cứ như vậy, thời gian vốn không đủ để học thuộc lòng môn Văn bỗng trở nên dư dả hơn nhiều.

Trương Minh Khanh khẽ nói: "Tuổi trẻ thật tốt."

Bà liếc nhìn Từ Mộng, thấy đôi mắt cô đang lấp lánh nhìn ra ngoài sân. Mấy đứa trẻ đang đùa nghịch ầm ĩ. Từ Mộng lúc nào cũng tràn trề sức sống như vậy.

Sắp phải rời khỏi đây, Trương Minh Khanh có chút không nỡ. Lúc đứng dậy, bà mỉm cười với Từ Mộng: "Dì về đây, lần sau lại đến tìm con chơi, dì sẽ đưa Bao Quanh đến ăn lẩu. Cảm ơn con đã đãi nhé."

"Cũng cảm ơn dì đã mang cho con nhiều gia vị như vậy."

Trương Minh Khanh cười với cô rồi xoay người ra khỏi sân. Bên ngoài có một chiếc xe hơi màu đen hiệu Volkswagen đang đậu. Bà lên xe rồi lái về phía cửa hàng của mình.

Bà có một quán ăn gần khu đại học, chuyên kinh doanh các món xào, mới khai trương không bao lâu. Ban đầu việc làm ăn rất phát đạt, đặc biệt là cuối tuần, chưa đến giờ cơm đã đông nghịt khách. Trương Minh Khanh vui mừng, còn tăng thêm hai trăm tệ tiền lương cho đầu bếp.

Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang. Không bao lâu sau, đối diện lại mở một quán ăn món xào khác, ngay cửa đối cửa với quán của bà. Rồi một ngày nọ, đầu bếp của bà xin nghỉ việc, và ngay hôm sau, những món ăn quen thuộc đã xuất hiện trong thực đơn của quán đối diện.

Trương Minh Khanh không phải kẻ ngốc, bà biết ngay chủ quán bên kia đã câu mất đầu bếp của mình.

Sau đó, Trương Minh Khanh phải gấp rút đến Tứ Xuyên mời một đầu bếp nổi tiếng ở địa phương. Ai ngờ không bao lâu sau, người này lại bị câu mất. Bất kể bà trả giá bao nhiêu, đối phương nhất định có thể đưa ra mức giá hấp dẫn hơn để lôi kéo đầu bếp nhảy việc.

Chuyện này thật sự khiến người ta ghê tởm, cứ như một con ruồi bám riết không tha. Cùng kinh doanh trên một con phố, cạnh tranh công bằng là được. Nhưng việc đầu bếp liên tục đột ngột nghỉ việc khiến quán của bà phải đóng cửa liên miên. Mất một ngày là tổn thất mấy trăm tệ, khách hàng cũng cảm thấy khẩu vị của quán cứ thay đổi liên tục, việc làm ăn ngày càng ế ẩm.

Chỗ đậu xe ở khu đại học rất khó tìm, Trương Minh Khanh phải đỗ xe ở xa rồi đi bộ lại. Lúc này vừa đúng 6 giờ chiều, các quán ăn đều rất đông khách, đặc biệt là quán "Tương Tương Quán" đối diện, khách hàng đã xếp hàng ra tận ngoài đường. Ông chủ bụng phệ của quán đi đi lại lại, thấy Trương Minh Khanh đến, liền ném cho bà một nụ cười khiêu khích, ánh mắt mang theo vẻ thèm thuồng.

Trương Minh Khanh chỉ muốn nôn, "phì" một tiếng về phía đó, lộ rõ vẻ chán ghét.

Trong khi đó, quán của bà chỉ có lác đác vài người khách.

Quán ăn của bà ở một vị trí đắc địa, là do bà tự mua, có hai tầng, mỗi tầng rộng hơn 100 mét vuông. Riêng bếp bà cũng làm rộng đến mấy chục mét vuông, trang trí nội thất cũng tốn không ít tiền. Một quán ăn lớn như vậy là độc nhất vô nhị ở khu đại học.

Doanh thu của quán ngày càng thê thảm, ngay cả nhân viên cũng mặt mày ủ rũ.

"Làm ăn thế nào rồi?"

"Buổi trưa được một hai bàn, buổi tối nhiều hơn một chút, được ba bàn ạ."

Trương Minh Khanh liếc nhìn quanh quán, thở dài một hơi. Người đầu bếp mới này tay nghề chẳng ra gì mà口气 lại rất lớn. Đang nghĩ ngợi, một thanh niên mặt đầy mụn, cổ vắt khăn lông từ trong bếp đi ra.

Đây là đầu bếp mới, Tiểu Hà.

"Bà chủ, bà đến rồi à." Tiểu Hà tùy tiện ngồi xuống đối diện Trương Minh Khanh, bắt đầu than khổ: "Điều kiện ở chỗ bà kém quá. Quán Tương Tương đối diện đang tuyển người đấy, nghe nói bà chủ bên đó lại mới mua thêm mấy cửa hàng, trả lương cao lắm. Nếu bà không tăng lương cho tôi thì tôi nhảy việc qua đó luôn."

Trương Minh Khanh ánh mắt lạnh lùng, nhìn thẳng vào đối phương: "Bên đó trả cậu bao nhiêu?"

Tiểu Hà ngập ngừng: "Đây là bí mật kinh doanh, sao nói cho bà được."

Còn bí mật kinh doanh!

Trương Minh Khanh suy nghĩ một lát: "Thôi bỏ đi."

Tiểu Hà: "Hả?"

Trương Minh Khanh: "Nước chảy chỗ trũng, người tìm chỗ cao. Nếu cậu có chỗ tốt hơn thì cứ qua đó làm, tôi không cản trở tiền đồ của cậu. À mà, cậu định khi nào đi?"

Tiểu Hà sững người, nhất thời không nói nên lời. Hắn là do bạn bè giới thiệu đến, tay nghề bình thường, theo sư phụ học hai năm còn chưa ra nghề đã đến đây. Trương Minh Khanh trả lương cho đầu bếp không thấp, hắn bây giờ là bếp chính, lương tháng 600 tệ, sau khi chính thức là 800. Nhưng bây giờ Trương Minh Khanh cảm thấy không đáng giá.

Thấy hắn không nói, vẻ tự tin lúc nãy cũng xẹp đi. Trương Minh Khanh bèn lôi ví từ trong túi ra, kẹp mấy tờ tiền, đặt từng tờ lên bàn: "Đây là lương mấy ngày nay của cậu. Về nguyên tắc, trong thời gian thử việc, cậu có thể nghỉ, tôi cũng có thể sa thải. Bây giờ không phải cậu không muốn làm ở đây, mà là tôi không muốn thuê cậu nữa. Nhân lúc bà chủ bên kia còn ở đó, cậu qua đi."

Vẻ mặt bà nghiêm túc, không có vẻ gì là nói đùa.

"Chị Trương..."

"Tôi không đùa đâu."

Tiểu Hà nhìn chằm chằm vào mắt bà mấy lần, nghiến răng vơ lấy tiền.

Trương Minh Khanh lại gọi hắn lại: "Cậu khoan đã."

Tiểu Hà dừng bước, quay lại nhìn Trương Minh Khanh với ánh mắt mong đợi.

Trương Minh Khanh nói với một nhân viên khác: "Tống Hà, lấy giấy bút ra đây."

Cô gái tên Tống Hà vội mở ngăn kéo, lấy giấy bút đưa cho Trương Minh Khanh. Bà đẩy giấy bút đến trước mặt Tiểu Hà: "Biết viết chữ chứ? Viết cho tôi một tờ giấy biên nhận."

Thì ra gọi hắn lại chỉ để viết giấy biên nhận. Ánh mắt đang sáng lên của Tiểu Hà lập tức ảm đạm. Hắn hung hăng cầm tiền, bước ra khỏi quán.

Hắn muốn làm, bà còn không muốn thuê.

Màn đêm buông xuống, khoảng sân nhỏ vẫn vô cùng náo nhiệt.

Phùng Yến Văn đang kiểm kê những thứ em trai mang đến. Một phần là đồ để được lâu như khoai tây, bí đỏ, bà bảo Từ Mộng cất vào tủ bếp. Phần rau củ không để được lâu, bà chia ra mấy rổ rồi gọi Lưu Tiến.

"Lưu Tiến, giúp dì một tay."

"Dì ơi."

Phùng Yến Văn chỉ vào mấy rổ rau: "Dì đang bận một chút, con đi đưa giúp dì ít đồ cho mỗi nhà được không?"

Lưu Tiến là một đứa trẻ rất tháo vát, giao việc cho cậu rất yên tâm. Cậu lập tức gật đầu, lấy chiếc xe đẩy vào, xếp từng rổ rau lên theo lời dì dặn. Những nhà quan hệ tốt và ở gần thì được tặng nhiều một chút.

Trương Minh Khanh vừa hay quay lại, thấy Lưu Tiến đang vui vẻ làm việc, bà mỉm cười với cậu. Lưu Tiến cũng cười lại, không hiểu sao dì Trương vừa đi đã quay lại.

Phùng Yến Văn cũng tò mò nhìn Trương Minh Khanh, hỏi: "Sao vậy chị?"

Trương Minh Khanh: "Từ Mộng đâu? Chị có việc tìm nó."

Phùng Yến Văn liếc nhìn ra ngoài, con bé này thật là, vừa nãy còn ở đây, ngoảnh đi ngoảnh lại đã không thấy đâu: "Chị tìm nó có việc gì?"

Trương Minh Khanh dứt khoát ngồi xuống dưới mái hiên: "Chị đợi nó."

Bên ngoài vọng lại tiếng bước chân của Từ Mộng. Đi cùng cô là cô bé Emma. Từ Mộng đang ghé tai nói nhỏ gì đó, cô bé có vẻ không vui, cứ thút thít khóc. Mãi đến khi vào sân, Trương Minh Khanh mới thấy Từ Mộng đang ôm cô bé, cả khuôn mặt cô bé vùi vào lòng Từ Mộng.

Trương Minh Khanh cười: "Sao vậy, khóc nhè à?"

Hôm nay không biết sao, thường ngày Smith sẽ đến đón con vào lúc năm, sáu giờ chiều. Mấy đứa trẻ đang vui vẻ xem phim hoạt hình, chờ đến khi trời tối đen mà Smith vẫn chưa đến. Cô bé Emma sốt ruột, khóc lóc đòi tìm ba, dỗ thế nào cũng không nín. Từ Mộng đành phải đưa cô bé ra ngoài, đứng ở đầu ngõ đợi một lúc lâu mới dỗ được cô bé quay về.

Emma đang có chút khủng hoảng cảm xúc, đến tiếng Trung cũng không muốn nói, cứ lí nhí nói gì đó bằng tiếng Anh. Từ Mộng liền dùng tiếng Anh giao tiếp với cô bé, hoàn toàn không có trở ngại.

Nghe vậy, Trương Minh Khanh sững sờ. Trình độ tiếng Anh của Từ Mộng thật sự quá đỉnh. Bà vốn chỉ nghĩ con bé này xinh đẹp, học giỏi, nhưng chưa từng thấy thực lực thật sự, không ngờ tiếng Anh của nó lại lưu loát đến mức này. Bà nhìn Phùng Yến Văn với ánh mắt khác hẳn lúc trước.

Phùng Yến Văn mỉm cười nhìn hai đứa trẻ, nói: "Con bé này cuối tuần được gửi ở nhà chúng tôi. Ba nó hôm nay có việc bận, cũng không dặn một tiếng. Vừa rồi thấy trời tối, nó đòi tìm ba, Từ Mộng phải đưa nó ra ngoài tìm một vòng không thấy mới chịu về."

Trương Minh Khanh không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt nhìn cô bé cũng trở nên dịu dàng.

Phùng Yến Văn mở tay ra: "Ôm một cái nào?"

Emma nhìn bà, rồi lại nhìn Từ Mộng, có lẽ thân với Phùng Yến Văn hơn một chút, cô bé xoay người nhào vào lòng bà, nũng nịu kể lể gì đó. Phùng Yến Văn nghe xong liền bế cô bé ra ngoài, miệng ngân nga một bài hát thiếu nhi.

Trong phòng chỉ còn lại Từ Mộng và Trương Minh Khanh.

Trương Minh Khanh tự tìm chỗ ngồi, đột nhiên mở miệng: "Từ Mộng, có muốn phát tài không?"

Từ Mộng: "Hả?"

Trương Minh Khanh lôi từ trong túi ra một chiếc ví nữ, lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Từ Mộng, rồi nói: "Khoảng thời gian này  dì  ít đến là vì bận việc kinh doanh.  Dì mở một quán ăn ở gần khu đại học."

Trên danh thiếp có in tên công ty ẩm thực, còn có cả số di động và số máy bàn, trông rất ra dáng bà chủ.

Từ Mộng hỏi: "Vậy dì đưa danh thiếp cho cháu làm gì ạ?"

Trương Minh Khanh thở dài: " Dì cũng không có kinh nghiệm gì, lại bị người ta nhắm vào. Tóm lại, quán của  dì bây giờ làm ăn không tốt, thuê đầu bếp nào cũng bị câu mất. Đã nửa tháng nay gần như không có khách, sắp phải đóng cửa rồi."

"Ồ..." Từ Mộng tiếc nuối kêu lên: "Sau đó thì sao ạ?"

Mắt Trương Minh Khanh đột nhiên sáng lên: "Hôm nay  dì đã có được nguồn cảm hứng."

Từ Mộng không nói gì, ánh mắt nhìn Trương Minh Khanh cũng ngày càng sáng lên. Trương Minh Khanh đột nhiên mở miệng: " Dì muốn đổi quán ăn thành quán lẩu, cháu thấy thế nào?"

Lần này đi Tứ Xuyên, bà cũng đã ăn thử lẩu. Nhưng đầu bếp bên đó còn khó mời hơn đầu bếp món xào, có khi chính chủ quán lại là bếp trưởng. Hơn nữa, gia vị lẩu bên đó quá cay, còn nước lẩu đóng gói sẵn trên thị trường thì mùi vị cũng chỉ tàm tạm.

Mãi đến hôm nay, khi ăn lẩu ở nhà Từ Mộng, bà đột nhiên nảy ra ý tưởng. Thật ra, trong quán không cần đầu bếp. Chỉ cần có người xào nước cốt lẩu, trong quán lại hầm nước dùng, gã quản lý mập mạp của quán đối diện có giỏi đến mấy cũng không thể câu mất Từ Mộng được, phải không?

"Nguyên liệu  dì sẽ cung cấp, cháu chỉ cần xào nước cốt lẩu cho  dì Chị biết đây là việc cần kỹ thuật, sẽ không trả lương cho cháu theo giá của đầu bếp đâu." Trương Minh Khanh đã nghĩ kỹ trên đường đến đây: "Thế này đi, con bán theo phần cho chị, còn chị sẽ chia cho con một phần trăm doanh thu của quán. Ngoài ra, chị sẽ cho con thêm một điểm phần trăm nữa, đó là phí độc quyền kinh doanh. Nghĩa là sau này gia vị lẩu của cháu có thể bán, nhưng chỉ được bán cho  dì. Đây là một đi phần trăm dì thêm cho cháu. Nhưng nếu con muốn bán cho người khác thì phải đợi một năm sau."

Nói cách khác, một năm sau Từ Mộng cũng có thể bán nước cốt lẩu cho người khác, nhưng nếu bán thì sẽ không còn  phần trăm độc quyền đó nữa.

Điều kiện mà Trương Minh Khanh đưa ra rất hấp dẫn. Cô chưa từng nghĩ đến việc làm nước cốt lẩu để bán, nhưng nếu chỉ hợp tác với Trương Minh Khanh, thời gian để xào nước cốt lẩu thì cô vẫn có. Một tuần cô có nửa ngày nghỉ, một tháng trường còn cho nghỉ một ngày rưỡi.

"Vậy, chúng ta sẽ hợp tác như thế nào ạ?"

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.