Mỹ Nhân Kinh Thành Thập Niên 90 - Chương 2
Cập nhật lúc: 04/09/2025 07:53
“Từ Giai ấy mà, hồi giải tỏa, nhà cô ấy là một trong những hộ đầu tiên ký hiệp nghị. Vận may cũng tốt, mua được nhà gần Làng Olympic. Sau này khu ấy tăng giá vùn vụt, lần trước tôi gặp, thấy cô ta lái hẳn xe sang, thần khí lắm.”
Nhưng chuyện giải tỏa năm ấy cũng không khiến mọi người phát đạt nhanh chóng như sau này. Phần lớn hàng xóm trong ngõ đều sống trong những căn nhà nhỏ. Tiền bồi thường không đủ để mua nhà thương phẩm trong vành tai ba. Có người được bồi thường nhiều vì diện tích lớn, nhưng lại đem tiền nướng vào cờ b.ạ.c hoặc bao nuôi tình nhân, cuối cùng tan cửa nát nhà.
Từ Giai thì thuộc vào số ít người biết xoay xở.
Trong nhóm, mọi người bàn tán rôm rả, câu chuyện nhanh chóng xoay quanh Từ Giai.
Từ ngày ký hiệp nghị giải tỏa, Từ Giai gần như biến mất. Cô không tham gia tụ họp với hàng xóm cũ, cũng chẳng giữ liên lạc với ai. Mọi người đều nghĩ cô đã “lên đời”, coi thường bạn bè trước kia. Những kiểu người như thế trong xã hội không hiếm, ai nấy cũng dần quen với chuyện ấy.
Có người nói Từ Giai hiện đang dạy ở một trường đại học, đã là phó giáo sư.
Có người lại bảo sau này cô mua đi bán lại mấy căn nhà, giờ tài sản ít cũng phải tính bằng chín con số.
Từ Mộng đọc những đoạn trò chuyện ấy, bất giác nhớ ngược về hơn ba mươi năm trước.
Từ Giai là con gái của bác hai, còn cô thì là con nuôi của nhà lão tam trong nhà. Quan hệ hai người vốn có chút tế nhị.
Họ Từ có ba anh em. Từ Mộng là con nuôi của người con út. Năm cô thi trượt đại học, mẹ nuôi lại bất ngờ qua đời. Bà nội vốn đã không ưa, liền lấy cớ cô chẳng có m.á.u mủ mà gả cô đi. Khi ấy cô mới mười tám tuổi, bên người không chỗ nương tựa, bèn trốn khỏi nhà, lang bạt vào phương Nam, buôn bán lặt vặt. Không ngờ từ đó lại dựng được cơ nghiệp.
Vốn tưởng rằng, rời khỏi vòng tròn ấy rồi, một số người sẽ dần nhạt đi, không còn liên quan.
Nhưng hóa ra vẫn có lúc người ta nhắc lại ngay trước mặt mình. Khi những vết thương tưởng đã liền sẹo bị lột ra từng lớp, cô mới nhận ra: thật ra, không phải mình không để tâm, mà chỉ cố tình lẩn tránh mà thôi.
Nhưng làm sao Từ Giai lại có thể trở thành phó giáo sư?
Người khác không biết, chứ Từ Mộng từng ở chung một phòng, nên hiểu rõ hơn ai hết.
Hồi trung học, thành tích của Từ Giai thực sự rất khá. Nhưng từ cấp ba trở đi, điểm số tụt dần. Cô ta vốn sĩ diện, không cam chịu thua kém, liền dựa vào gian lận để duy trì thành tích. Sau kỳ thi đại học, Từ Giai bỗng trở nên thần thần bí bí.
Từ Mộng từng nghĩ rằng Từ Giai “gian lận thành công”. Tra lại lý lịch, mới thấy Từ Giai ghi tốt nghiệp ở chính ngôi trường đại học mà năm xưa Từ Mộng từng đăng ký.
Nhưng rõ ràng, Từ Giai chưa từng nộp hồ sơ vào đó…
Trong lòng Từ Mộng dấy lên một nỗi nghi hoặc mơ hồ. Cô âm thầm đi hỏi lại vài người bạn học năm xưa, càng hỏi, trong lòng càng thêm rối bời.
Năm đó, cô không nhận được giấy báo trúng tuyển. Khi tìm đến trường hỏi, được biết mình kém một điểm.
Bí ẩn ấy cứ quấn lấy Từ Mộng, khiến nàng trằn trọc mất ngủ suốt nhiều đêm.
Mãi đến lần kia, trong một dịp công khai, cô mới trông thấy Từ Giai.
Khi ấy, Từ Giai đã trở thành một nhân vật thành đạt. Mái tóc quăn được làm khéo léo, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, khí chất tao nhã. Bên cạnh cô là hai người đàn ông có dáng vẻ trí thức đứng tuổi. Họ không phải cha mẹ cô ta nhưng cách cư xử lại thân mật khác thường. Từ Mộng bước đến, mỉm cười chào hỏi.
Khoảnh khắc ánh mắt Từ Giai chạm vào nàng, biểu cảm trên gương mặt lập tức nứt vỡ.
Rõ ràng giữa hai người chưa từng có mâu thuẫn lớn, Từ Mộng không hiểu vì sao lại như vậy.
Sau buổi tiệc, Từ Mộng bất ngờ nhận được lời mời của Từ Giai.
Đó là tháng Mười Một ở phương Bắc, mặt hồ đã đóng một lớp băng mỏng.
Hai người từng xa cách nhiều năm, lần này gặp lại, Từ Giai như có cả một bụng lời muốn nói. Nhưng cuối cùng, nàng chỉ hỏi một câu:
“Ngươi sao lại học ở Kinh Mậu? Ta nhớ rõ trước đây ngươi không hề đăng ký trường ấy.”
Ngay tức thì, Từ Giai như vỡ òa, mặt mày dữ tợn. Cô nói một loạt những câu khó hiểu, vừa như than vãn rằng cuộc đời không thuận, vừa như trách móc sự xuất hiện của Từ Mộng đã phá hỏng cuộc sống của mình.
Trong lúc kích động, Từ Giai bỗng duỗi tay đẩy mạnh. Từ Mộng ngã nhào, băng trên mặt hồ vỡ vụn, nước lạnh trong khoảnh khắc tràn ngập lên đỉnh đầu nàng.
Mỗi lần nhớ lại, toàn thân Từ Mộng vẫn không kìm được mà run rẩy.
Từ nhỏ, nàng đã sợ nước — mà Từ Giai là người rõ điều đó nhất.
Nghĩ đi nghĩ lại, Từ Mộng vẫn không tin Từ Giai thật sự muốn g.i.ế.c mình. Tình cảm từ bé vốn thân thiết, sao có thể đến mức ấy?
Rõ ràng, giờ phút này nàng đã quay trở lại tuổi mười tám, trở về ngõ nhỏ năm xưa với con đường đất đầy hố lồi lõm. Nhưng cơ thể lại dường như còn mắc kẹt trong mùa đông năm 2024 kia.
Cái rét ấy lạnh thấu xương, đ.â.m xuyên qua từng khớp xương trong người.