Mỹ Nhân Kinh Thành Thập Niên 90 - Chương 44:chương 44

Cập nhật lúc: 04/09/2025 07:55

Những ngày còn lại bận rộn không ngơi nghỉ. Khoảng thời gian này, Từ Mộng vừa phải lo ôn tập bài vở, vừa phải phụ giúp bán dưa.

Ngoài mấy tiếng buôn bán, Phùng Yến Văn gần như không để Từ Mộng phải động tay vào việc gì. Vì vậy, buổi sáng cô bé có thể dậy sớm học tiếng Anh hơn một tiếng, ban ngày ra quán, buổi chiều từ ga tàu hỏa về lại có thể ôn bài thêm bốn, năm tiếng nữa.

Có lẽ nhờ vào lợi thế của việc sống lại, Từ Mộng phát hiện trí nhớ của mình tốt hơn trước rất nhiều, khả năng hiểu bài cũng tăng vọt. Những bài toán trước đây thấy khó, giờ lại dễ dàng hiểu ra. Ngay cả Phùng Yến Văn cũng phải kinh ngạc trước sự tiến bộ của con gái.

Để theo kịp tiến độ ôn tập của con, Phùng Yến Văn luôn tự học theo những gì con gái học. Dù dạo này bận rộn, bà cũng không hề lơ là.

Giữa tháng Tám là đợt cao điểm buôn bán. Một là do khách du lịch đến thủ đô đông, hai là không ít người đưa con cái lên thành phố nhập học. Có khi cả gia đình họ đến mua dưa hấu, Từ Mộng bổ không xuể, phải nhờ đến mấy cậu nhóc nhà Lưu Tiến phụ giúp. Từ Mộng trả cho chúng hai đồng một ngày tiền công vặt, phụ trách việc đi đổ rác, thay nước, lấy đồ. Có ngày cao điểm, họ bán được tới hai mươi quả dưa hấu, bản đồ cũng bán được năm, sáu trăm tấm. Cộng thêm thu nhập từ việc mấy đứa nhỏ chạy đi bán bản đồ, một ngày lợi nhuận ròng có thể lên tới hơn 100 đồng.

Ngay cả mấy anh em Lưu Tiến cũng kiếm được một khoản kha khá. Một ngày bán bản đồ cũng được mười mấy đồng, Từ Mộng còn cho thêm hai đồng nữa.

Đến cả cậu út nhỏ nhất cũng học được cách đóng góp. Dĩ nhiên là cậu bé không làm việc gì nặng, chỉ cần ngoan ngoãn là đã giúp hai anh rất nhiều rồi.

Kiếm được tiền, ba anh em nghe theo lời khuyên của Từ Mộng, mỗi đứa sắm cho mình hai bộ quần áo mới, mua thêm đôi dép nhựa mới để chuẩn bị cho ngày khai giảng. Tiêu chuẩn bữa ăn hàng ngày cũng được cải thiện đáng kể. Dưới sự chứng kiến của hàng xóm, sự thay đổi của mấy anh em Lưu Tiến trong tháng này quả thực là rất lớn.

Người ngợm sạch sẽ, nhà cửa cũng không còn bừa bộn như ổ chuột mỗi khi có người đi qua.

Điều kỳ diệu nhất là chúng không còn khó bảo như trước. Ngày xưa, chúng nghịch ngợm đến mức lời của chị Lưu cũng không nghe, giờ lại ngoan như mấy chú cún con dễ thương.

Chị Lưu không kìm được mà khen hai mẹ con trước mặt mọi người: “Cũng nhờ có cô Phùng đến thuê nhà mà tôi thấy mấy đứa nhà Lưu Tiến bắt đầu ngoan ngoãn hơn rồi.”

Buôn bán càng phát đạt, Từ Mộng càng biết rằng công việc này cũng sắp đến lúc kết thúc.

Quả nhiên, một ngày cuối tháng Tám,  Trương Tú Phân lại chở đến một xe dưa hấu đầy ắp và nói: “Dưa nhà dì hết rồi. Xe này là dì thu mua lại từ trong thôn. Thời tiết này dưa dễ bị rỗng ruột, nhưng chỗ này chị đã lựa từng quả một rồi, không vấn đề gì đâu. Cháucứ để ở chỗ râm mát, để được hai ba ngày vẫn tươi ngon. Sau này dì không đến nữa đâu.” Nói những lời này, trên mặt chị nở nụ cười tươi.

Năm nay  nhà  Trương  Tú Phân cũng kiếm được không ít. Mọi năm trồng nhiều dưa chưa chắc đã bán hết, năm nay dưa trong vườn gần như bán sạch, còn giúp tiêu thụ cho bạn bè, họ hàng không ít.

Dì  Trương lại lấy ra một túi rau: “Ớt này mang cho  nhà cháu. Dạo này rau củ hơi khan hiếm, hái lứa ớt này xong là có thể bắt đầu trồng rau xanh được rồi. Còn đây là hạt giống mẹ  cháu muốn.”

Biết hai mẹ con dạo này ít nấu ăn,  Trương Tú Phân thường xuyên mang rau củ qua, nhưng toàn là dưa chuột, cà chua, ngô, những thứ có thể ăn vặt. Dưa chuột trồng ở quê ngọt mát, vị ngon không chê vào đâu được.

Từ Mộng vui vẻ nhận lấy, cảm ơn Trương rồi nói: “ Dì Trương, dì  cho  cháu xin số điện thoại nhé, lỡ sau này có mối làm ăn nào kiếm được tiền,  nhà  cháu rủ  dì làm cùng.”

 Trương Tú Phân nói: “Xem cái trí nhớ của  dì này, quên béng mất. Sau này không có việc gì cũng có thể gọi cho dì.”  Dì để lại số điện thoại cho cháu.

Hai người nói chuyện thêm một lúc,  Trương Tú Phân đạp xe ba gác về.

Ánh nắng ban mai chiếu lên bóng lưng dì Trương, tạo thành một vệt dài. Lúc này Từ Mộng mới chợt nhận ra, dì Trương và Phùng Yến Văn trạc tuổi nhau, nhưng vì lao động vất vả quanh năm nên da dẻ đen sạm, trông già dặn hơn Phùng Yến Văn một chút.

Chị vừa đi, Phùng Yến Văn đã trở về.

Nghe nói chị Trương đến giao lứa dưa cuối cùng, Phùng Yến Văn thở dài một hơi. Dạo này buôn bán tốt quá, cô suýt nữa quên mất chuyện này, dưa hấu sắp hết mùa rồi.

Xem ra, bán hết chỗ dưa này cũng là lúc nên nghỉ ngơi một thời gian.

Nhưng Phùng Yến Văn vẫn rất vui. Hôm qua bà tính sổ, chỉ trong hơn một tháng, hai mẹ con bán dưa hấu đã lãi ròng hơn 3000 đồng. Trừ đi chi phí chuyển nhà, mua sắm và sinh hoạt phí, số tiền tiết kiệm được đã là 3000 đồng!

3000 đồng, đó là một con số không hề nhỏ.

Nó tương đương với tiền lương cả năm trước đây của  bà nhưng mấy ai có thể tiết kiệm được toàn bộ tiền lương của mình cơ chứ!

Những năm 80, nguồn cung vật tư dồi dào đã kích thích mạnh mẽ nhu cầu mua sắm của người dân, trong khi mức lương lại khá ổn định, nên nhiều gia đình không để dành được tiền. Vậy mà hai mẹ con bà chỉ trong hơn một tháng đã tiết kiệm được 3000 đồng. Lòng Phùng Yến Văn tràn ngập cảm giác thỏa mãn chưa từng có. Sáng sớm tinh mơ bà đã đi mua đồ ăn sáng.

“Bánh bao nước và sữa đậu nành, toàn món con thích đấy.” Phùng Yến Văn vừa mở nắp hộp cơm, Từ Mộng đã tiện tay vốc một cái. Phùng Yến Văn nhíu mày nhìn con gái: “Nhìn con thèm chưa kìa, mới dọn dưa xong đã dùng tay bốc đồ ăn, còn tưởng mình là con nít à.”

Thời đó chưa thịnh hành dùng túi ni lông, đi mua đồ ăn sáng phải tự mang dụng cụ đựng. Sữa đậu nành được đựng trong hộp cơm giữ nhiệt.

Từ Mộng nghịch ngợm lè lưỡi, ngoan ngoãn ra vòi nước rửa tay.

Dưới vòi nước có đặt một cái xô nhỏ để hứng nước rửa tay, đầy thì đổ vào luống rau. Từ Mộng liếc thấy luống hành và hẹ trồng trước đó hình như đã sống, cô nhớ đến túi hạt giống chị Trương cho, bèn tò mò hỏi đó là rau gì.

“Cải thìa,” Phùng Yến Văn nói. “Không phải con ghét nhất ăn cải trắng sao? Mùa đông năm nay chúng ta làm một cái nhà kính ni lông, xem có trồng được ít cải thìa không. Mẹ thấy chỗ này không lớn, căng ít vải ni lông cũng không hết bao nhiêu tiền. Chủ yếu là tự trồng ít rau sạch ăn cho ngon miệng. Đến lúc đó xem còn trồng được thêm gì nữa không.”

Từ Mộng rưng rưng nước mắt, vẫn là mẹ hiểu cô nhất.

Trước đây, cứ đến đầu đông là các nhà lại bắt đầu tích trữ cải trắng, nhà nào cũng mua cả nghìn cân. Số cải trắng đó ăn đến cuối mùa, lớp lá bên ngoài đều hỏng hết. Trước khi sống lại, kỹ thuật nhà kính đã phát triển ở mọi nơi, việc tích trữ cải trắng cô đã sớm quên sạch, không ngờ mẹ vẫn còn nhớ chuyện cô không thích ăn cải trắng.

Phùng Yến Văn đi rửa tay, vẩy vẩy nước, vào nhà lấy hai đôi đũa, hai cái bát, đưa một đôi cho Từ Mộng, còn mình cũng gắp một cái bắt đầu ăn. Bánh bao nước ở miền Bắc to hơn miền Nam một chút, cô cắn một miếng hết nửa cái, gật gù nói: “Bánh bao nước của hàng này ở chợ sớm ngon thật, lần sau mình lại mua ở đây, hàng mới mở ở đầu phía đông ấy.”

Bà lại nói: “Mấy năm trước bà nội con chỉ cho con ăn bẹ cải trắng, năm nay chúng ta mua cải trắng, chỉ ăn lá thôi, hầm với thịt lợn cũng ngon lắm.”

Từ Mộng càng muốn khóc hơn. Đời trước cô ghét nhất chính là cải trắng.

Không vì gì khác, chỉ vì ăn quá nhiều.

Bà cụ Tiết tính tình độc đoán, mỗi lần xào cải trắng, bẹ cải không bao giờ chịu gọt đi, cũng không nỡ cho nhiều dầu. Nhưng mỗi lần cải trắng vừa ra khỏi nồi, bà lại gắp một đũa lá non cho mình, rồi lại gắp một đũa cho Từ Đại Vệ. Phần lá non trong đĩa gần như hết sạch, phần còn lại đến lượt cánh đàn ông chọn, cuối cùng đến lượt Từ Mộng thì chỉ còn lại những bẹ già nhất, chẳng có vị gì.

“Để lát mẹ đi hỏi xem còn có loại rau nào khác không.”

“Năm nay con không cần lo lắng gì cả, chỉ cần tập trung học hành cho tốt. Mẹ dù không đi làm cũng nuôi nổi con.” Phùng Yến Văn ưỡn ngực, cô tuyệt đối sẽ không ở nhà không, nhưng vẫn phải nói vậy để con gái yên tâm.

Từ Mộng cong môi cười: “Biết là mẹ con giỏi nhất rồi mà.”

Nhìn đống ớt cay, Phùng Yến Văn lại thấy đau đầu, không biết phải ăn thế nào cho hết.

Từ Mộng lại có ý kiến: “Băm hết ra làm ớt chưng đi mẹ. Con nhớ nhà mình có mấy cái lọ thủy tinh đựng hoa quả đóng hộp, mẹ tráng qua nước sôi rồi phơi khô đi, lát nữa con băm ớt cho.”

Nghĩ đến là thấy vui, làm thành ớt chưng cũng rất ngon, cô đi học còn có thể mang theo đến trường ăn.

Đang nói chuyện thì Thường Hỉ từ ngoài thò đầu vào, tay xách một cái thùng.

Thấy hai người đang ăn bánh bao nước, cậu ta thèm thuồng nuốt nước bọt.

Từ Mộng vội gắp một cái nhét vào miệng Thường Hỉ.

Thường Hỉ cắn một miếng lớn, vừa ăn vừa nói, tiện tay mở nắp thùng vải, để lộ ra những chiếc bánh bao trắng nõn, mập mạp bên trong: “Đây, mẹ tui mua riêng, bảo tui mang qua cho hai người.”

Từ Mộng dở khóc dở cười: “Nhiều bánh bao thế này, thời tiết này sao để được lâu.”

Bây giờ sức ăn của cô rất khỏe, nhưng một bữa nhiều nhất cũng chỉ ăn được bốn cái bánh bao, cộng thêm của Phùng Yến Văn ba cái, số bánh bao này nhiều lắm chỉ để được đến ngày mai.

Thường Hỉ bảo cô lấy đồ đựng bánh bao ra, rồi mới nói: “Mẹ tui về nghe nói cô Phùng dạy em tiếng Anh, cậu còn đốc thúc tui học bài, vui lắm, nhất quyết bắt tui phải mang đồ sang cho chị. Bánh bao này mua ở  nhà ăn, bên dưới là màn thầu. Bánh bao cậu ăn hết hôm nay, màn thầu có thể để đến ngày mai. Nếu ăn không hết thì cho mấy đứa nhóc kia ăn.Tui vừa thấy đã biết là nhiều rồi, tui còn lấy đi mười mấy cái bánh bao rồi đấy.”

Nói xong, cậu ta xách thùng không chạy ra ngoài.

Phùng Yến Văn liếc nhìn số bánh bao, nhẩm tính xem hôm nay có thể ăn được mấy cái rồi vẫy tay gọi cậu thứ hai đang chơi ở bên cạnh.

Cậu thứ hai lon ton chạy tới.

Phùng Yến Văn từ trong nhà lấy một cái đĩa, gắp vào đó ba cái bánh bao và ba cái màn thầu, cười đưa cho cậu bé: “Vừa rồi Thường Hỉ cho ít bánh bao, ăn không hết, các cháu cầm đi ăn đi.”

Từ lúc Thường Hỉ vào cửa, cậu thứ hai đã dán mắt vào đống bánh bao. Giờ được cho, cậu bé vui mừng chạy đi. Phùng Yến Văn nghĩ một lát, lấy một tấm vải thưa đậy lên chậu bánh bao rồi bưng vào bếp cất.

Từ Mộng lẩm bẩm: “Vẫn phải có một cái tủ lạnh mới được.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.