Mỹ Nhân Kinh Thành Thập Niên 90 - Chương 45:chương 45

Cập nhật lúc: 04/09/2025 07:55

Ngay trong ngày, hai mẹ con đã rửa sạch ớt để phơi, hôm sau băm ra làm ớt chưng cất vào lọ. Công việc buôn bán của họ cũng tạm thời kết thúc.

Từ Mộng lại muốn làm đồ hộp, đúng vào mùa đào vàng, có thể làm một ít.

Hai ngày sau, dưa hấu cũng bán hết. Rảnh rỗi, Phùng Yến Văn chuẩn bị bàn chuyện chính sự.

Từ Mộng hiểu ngay mẹ muốn làm gì. Bà định ly hôn, nhưng không muốn ra đi trong ấm ức. Lỗi không phải của bà thì bà sẽ không bao giờ nhận.

“Con biết bà nội Hổ Tử với bà nội con trước nay không hợp nhau,” Phùng Yến Văn nói, sắc mặt u ám. “Mấy hôm nay, tối nào mẹ cũng lén ra chỗ cây hòe lớn, tìm mấy bà hàng xóm cũ hỏi chuyện. Mấy người đó cũng thật là, có người biết chuyện mà bao nhiêu năm nay không nói với mẹ một lời thật lòng. Mẹ coi như đã nhìn thấu rồi, người đời là vậy đó. Cuối cùng vẫn là bà nội Hổ Tử lén nói cho mẹ biết, Từ Giải Phóng hồi nhỏ chỗ đó bị thương.”

Cô cảm thấy có chút buồn bã, trong số đó có những người bề ngoài rất thân thiết với cô, bình thường cũng tỏ ra quan tâm, vậy mà một lời nhắc nhở cũng không chịu nói.

Nhưng  bà cũng coi như đã nhìn thấu rồi. Người ngoài mà, vốn dĩ là vậy.

Điều này ngay cả Từ Mộng cũng phải kinh ngạc. Kiếp trước, chuyện chưa đến mức này thì Phùng Yến Văn đã ly hôn. Người đã mất rồi, ai còn quan tâm là do ai không thể sinh con.

Thật ra Phùng Yến Văn cũng không day dứt chuyện có thể sinh con hay không, nhưng tại sao lại đổ hết tội lỗi lên đầu bà, trong khi đó vốn không phải là lỗi của cô.

Phùng Yến Văn thở dài: “Sau này mẹ càng nghĩ càng thấy không ổn, thái độ của họ chẳng phải là vừa ăn cắp vừa la làng sao. Anh cả, anh hai đều lấy vợ thành phố, chỉ có Từ Giải Phóng là phải về quê xem mắt. Mẹ đúng là ngốc, trước đây còn tưởng mình may mắn.”

Hôm nay bà có rất nhiều điều muốn nói, hận không thể trút hết những ấm ức trước đây ra.

Phùng Yến Văn không hiểu biết là vì bà thiếu kênh tiếp cận thông tin. Vào những năm 70, đừng nói là kiến thức phổ cập, ngay cả kiến thức vệ sinh sinh lý cơ bản phần lớn người dân cũng không biết. Bằng cấp cao, học giỏi thì có phải cái gì cũng biết đâu? Chẳng phải vẫn có tin tức về cặp vợ chồng tiến sĩ ngủ chung mấy năm không có con, đến bệnh viện khám mới biết nguyên nhân sao?

Vào những năm 70, phần lớn các nơi ngay cả TV cũng không có, kênh thu thập kiến thức càng ít hơn. Có những cuốn sách mà năm đó không dám mang ra bán.

Chuyện xấu hổ như vậy, tự nhiên bà không dám nói với người ngoài. Người cô có thể tin tưởng chỉ có người lớn tuổi và bác sĩ. Nhà họ Từ chính là cược rằng Phùng Yến Văn không hiểu và họ đã cược đúng. Họ còn lợi dụng cảm giác tội lỗi của bà để nô dịch bà suốt mười mấy năm.

Đúng rồi, sao Từ Giải Phóng nỡ ly hôn được chứ?

Một khi ly hôn, tìm người khác vẫn không sinh được con, thì vấn đề là ở ai, chỉ cần nhìn là biết ngay.

Mà Phùng Yến Văn trẻ trung, xinh đẹp, vẫn có thể tái hôn. Lỡ như có thai, thì nhà họ Từ đúng là tự vả vào mặt mình.

Từ Mộng thực sự bị sự tính toán của gia đình này làm cho chấn động: “Làm nhiều chuyện thất đức như vậy, bà ta không sợ bị báo ứng sao.”

Kiếp trước, bà cụ Tiết đã phải chịu báo ứng. Sau này bà mắc bệnh ung thư vòm họng, vừa đổ bệnh là mấy người con trai liền bỏ mặc. Cuối cùng bà không ăn uống được, la hét vì đói, cứ thế mà c.h.ế.t đói, c.h.ế.t mòn.

Từ Mộng “vụt” một tiếng đứng dậy khỏi ghế: “Mẹ cho con địa chỉ phòng khám đó đi.”

Phùng Yến Văn thấy con gái nổi giận đùng đùng, nước mắt suýt rơi. Lỡ như con bé đập phá phòng khám của người ta, hai mẹ con lại phải đền tiền.

“Nhiều năm như vậy rồi, chưa chắc người ta còn ở đó đâu.”

Từ Mộng lại không quan tâm nhiều như vậy, đứng dậy đi thẳng ra cửa.

Về chuyện này, cô còn tức giận hơn cả Phùng Yến Văn.

Dựa vào đâu? Cô cũng muốn hỏi dựa vào đâu.

Nghĩ đến tất cả những gì Phùng Yến Văn đã phải chịu đựng suốt bao năm qua, cô chỉ muốn tát thẳng vào mặt đám người nhà họ Từ.

Phùng Yến Văn không đuổi theo, chỉ nhìn con gái hiên ngang bước đi mà lắc đầu.

Vừa ra khỏi cửa đã gặp người quen.

“Em định ra ngoài à?” Hàn Quý Minh tò mò nhìn cô: “Trông giận dữ thế, có chuyện gì vậy?”

Từ Mộng nói: “Giải quyết chút chuyện thôi.”

Hàn Quý Minh: “Tôi có xe, để tôi chở em đi.”

“Có tiện cho  chú không?”

“Có gì mà không tiện?” Hàn Quý Minh nói: “Vừa hay tôi cũng đang đi dạo gần đây, không có việc gì làm.”

Sao anh ta lại rảnh rỗi đi dạo thế này?

Từ Mộng không hỏi anh ta lấy xe ra từ lúc nào. Nơi cô muốn đến khá xa, có xe đúng là tiện hơn nhiều.

Xe của Hàn Quý Minh đỗ ở cách đó không xa. Từ Mộng thấy hôm nay trên xe còn có cả thùng xe, thầm nghĩ anh ta đúng là rất thích đi chơi cùng bạn bè. Nghe nói chỉ khi đi chơi anh ta mới lắp thùng xe, vì anh ta không thích có người ngồi sau xe máy của mình.

Từ Mộng đang chuẩn bị bước vào thì thấy bên trong để mấy bộ quần áo và vài thứ lặt vặt.

“Ngồi sau đi, trong thùng xe gió lớn lắm,” Hàn Quý Minh nói.

Từ Mộng đành leo lên yên sau xe máy.

Xe chạy rồi cô mới hiểu tại sao Hàn Quý Minh lại bảo cô ngồi sau. Anh ta cao lớn, vừa vặn che hết gió cho cô, người cô không hề lạnh, chỉ có hai chân lộ ra ngoài, đặc biệt là mắt cá chân. Ngồi trên xe, ống quần bị kéo lên, lộ ra cả bắp chân.

Gió thổi vào cảm giác không thoải mái.

Hồi tiểu học, Từ Mộng từng bị ngã xuống nước một lần vào mùa đông, sau đó cô ốm liệt giường cả tuần. Chuyện đó để lại di chứng cứ đến mùa đông là chân đau, đầu nhức, đầu óc như bị sốt hỏng, nhiều ký ức trước khi bị bệnh đều mơ hồ. Lần đó tại sao lại ngã xuống nước, làm thế nào đến bệnh viện, cô không còn chút ấn tượng nào.

Nhưng từ lần đó, cô bắt đầu sợ lạnh, mùa hè bị gió thổi vào mắt cá chân cũng không chịu được.

“Đi đâu?”

Từ Mộng nhìn cảnh phố xá lùi lại phía sau, lúc này mới nhớ ra chưa nói cho Hàn Quý Minh biết điểm đến, bèn nói một địa chỉ cụ thể. Xe máy chạy đến đoạn đường vắng người, Hàn Quý Minh cũng tăng tốc, hướng về nơi cô nói.

Xe chạy nhanh hơn, mắt cá chân của Từ Mộng càng đau hơn, lan cả lên bắp chân, như bị d.a.o nhỏ cạo vào xương. Tay cô cũng bất giác dùng sức hơn, bám vào mép áo khoác của Hàn Quý Minh. Miền Bắc đã vào thu, sớm tối đều có chút se lạnh.

Hàn Quý Minh dường như cũng để ý thấy, lại giảm tốc độ một chút. Giọng anh từ phía trước truyền đến: “Sợ à?”

Từ Mộng lắc đầu, lắc xong mới nhận ra Hàn Quý Minh không thể nhìn thấy, cô thầm thấy buồn cười, trong giọng nói bất giác mang theo chút ý cười: “Vâng, cháu hơi sợ.”

Thừa nhận sợ hãi còn hơn là thừa nhận chân mình bị lạnh.

Mới mười mấy tuổi đầu đã bị bệnh thấp khớp của người già, nói ra ai mà tin.

Ai ngờ Hàn Quý Minh nghe vậy lại giảm tốc độ thêm một chút nữa, còn chậm hơn lúc nãy.

Từ Mộng dở khóc dở cười: “Cũng không cần chậm đến thế đâu ạ, nhanh hơn một chút cũng không sao. Trước đây cháu ít đi xe máy nên lúc đầu chưa quen lắm.”

Hàn Quý Minh lại không chịu đi nhanh, anh có lý lẽ của riêng mình, nghiêm túc nói: “Tôi phải chú ý đến an toàn của chính mình.” Anh còn cố tình nhấn mạnh là “của chính mình”.

Nhưng tốc độ giảm xuống, gió cũng không còn buốt như lúc nãy, Từ Mộng cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Mất một lúc, khi đến khu vực đó, đã là nửa tiếng sau.

Nghe Phùng Yến Văn nói, trước đây đi xe đạp cũng chỉ mất khoảng 45 phút, chiếc xe máy này của anh ta đúng là đi chậm thật.

Lúc dừng xe, Hàn Quý Minh mới để ý mắt cá chân bị gió thổi đến đỏ ửng của Từ Mộng.

Thon thả đáng yêu, nhưng lại mong manh đáng thương.

Khó trách người xưa lại có câu thơ “Gót ngọc nhẹ điểm dù xanh, hương thơm theo gió bước chân dịu dàng”.

Chiếc quần của cô mua từ hai năm trước, lúc đó còn để lại một chút độ dài, nhưng gần đây hình như cô lại cao lên, ngồi xuống thậm chí có thể nhìn thấy nửa bắp chân, kể cả khi đứng cũng có thể nhìn thấy mắt cá chân.

Hàn Quý Minh hơi liếc mắt, vóc dáng của Từ Mộng trong đám con gái cũng thuộc hàng cao.

Chỉ là lướt qua rồi thôi, Hàn Quý Minh lập tức dời mắt, chống chân xuống đất, quay đầu ra hiệu cho Từ Mộng tìm một người dân địa phương hỏi đường.

Khu này tuy không sầm uất bằng trung tâm thành phố, nhưng dân cư cũng không ít. Từ Mộng tùy tiện tìm một người hỏi: “Xin lỗi, bác có biết phòng khám của ông Từ Kim Sinh ở đâu không ạ?” Từ Kim Sinh chính là tên của vị bác sĩ đó.

Kết quả hỏi mấy người đều nói không biết.

Xem ra không ở khu này, ngay lúc Từ Mộng chuẩn bị bỏ cuộc, có một bà cụ cười tủm tỉm nói: “Cháu hỏi ông Từ Kim Sinh à? Phòng khám của ông ấy bây giờ là cháu gái ông ấy khám bệnh, nhiều người trẻ tuổi không biết đâu. Ông ấy chuyển chỗ rồi, ở khu kia có một hiệu thuốc, bên trong có chỗ là của ông cháu nhà họ Từ khám bệnh.”

Bà cụ này hơi lãng tai, nên nói chuyện giọng hơi to. Từ Mộng cũng lớn tiếng đáp lại: “Dạ vâng, bà cũng biết ông Từ Kim Sinh ạ?”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.