Mỹ Nhân Ốm Yếu Xuống Nông Thôn, Bị Sói Con Nhà Đại Đội Trưởng Nhìn Trúng - Chương 399
Cập nhật lúc: 24/12/2025 21:48
Hai người lại đợi thêm một lúc, đám đông mới bắt đầu nhốn nháo.
“Chắc là sắp được vào rồi, lại đây, nắm tay anh, đừng đi lạc.”
“Vâng.” Lâm Khê ngoan ngoãn nắm lấy bàn tay to lớn của Lục Tranh.
Trải qua một hồi kiểm tra nghiêm ngặt, Lâm Khê và Lục Tranh lần lượt tìm được chỗ ngồi của mình.
Đúng như lời Lục Tranh nói, tuy mỗi phòng thi đều đặt hai lò than nhưng phòng rộng, lại còn hở gió, hai cái lò than này đối với thí sinh mà nói chẳng khác nào muối bỏ bể.
Nhưng may là chỗ ngồi của Lâm Khê ở giữa, không sát cửa sổ hay cửa ra vào.
Những thí sinh ngồi gần cửa sổ và cửa ra vào thì khổ sở vô cùng, gió cứ lùa thẳng vào mặt.
Trong phòng thi đủ loại người, kỳ thi này cũng là kỳ thi có khoảng cách tuổi tác lớn nhất.
Có những học sinh cấp ba đang tuổi thanh xuân phơi phới, có thanh niên ba mươi tuổi vì ước mơ mà phấn đấu, cũng có thanh niên tri thức xuống nông thôn...
Tất cả, tất cả đều vì lý tưởng trong lòng mà kiên trì.
Trong lúc chờ đợi giờ thi, liên tục có người run chân hoặc xoa tay, cố gắng tăng thêm chút nhiệt độ cho cơ thể.
Nghe những âm thanh đó, Lâm Khê tuy xót xa nhưng cũng không còn cách nào khác.
Ai cũng như vậy cả, cô cũng chỉ vì được người nhà yêu thương nên mới dễ chịu hơn một chút mà thôi.
“Ting ting ting...” Tiếng chuông vang lên, bài thi chính thức bắt đầu.
Sau khi nhận được đề, Lâm Khê nhanh chóng xem qua toàn bộ đề thi.
Phù, cũng may, không quá khó.
Lâm Khê vừa xem qua một lượt, trong lòng đã nắm chắc.
Ngay sau đó, cô cầm bút lên “xoẹt xoẹt xoẹt” viết.
Lâm Khê làm bài rất trôi chảy, đến khi làm xong, đặt bút xuống thì còn rất lâu mới đến giờ nộp bài.
Cô cũng không vội, cẩn thận kiểm tra từng câu từng chữ một.
Tuy là có khả năng tiên tri nhưng cô cũng không dám lơ là chủ quan, núi cao còn có núi cao hơn, nhân tài đời nào cũng có.
Mỗi thời đại đều sản sinh ra những con người kiệt xuất.
Cô chỉ có thể cố gắng hết sức, nỗ lực để bản thân có được một nền tảng rộng lớn hơn.
Còn khoảng hai mươi phút nữa là hết giờ, sắp đến giờ kết thúc bài thi, phòng thi dần trở nên xôn xao bất an.
Cô gái bên cạnh Lâm Khê thấp giọng gọi Lâm Khê khi nhìn thấy giám khảo đi tới phía bên kia: "Này, đồng chí, làm ơn cho tôi xem."
Lâm Khê quay người lại nhìn cô không ngừng cầu xin van xin.
Cô nhíu mày, không muốn để ý đến cô ta.
Cô gái thấy Lâm Khê không để ý tới mình, liền sốt ruột giơ chân đá vào ghế của Lâm Khê, trên mặt hiện lên một tia oán hận.
Rõ ràng cô ta đã làm bài xong từ sớm, chắc chắn điểm rất cao, cho mình chép một chút thì đã sao? Cũng đâu ảnh hưởng đến thành tích của cô ta. Thật là, keo kiệt!
Lâm Khê bị bị đá bực mình, muốn trực tiếp báo cáo cô ta, lại tưởng rằng cô gái này tuổi tác không lớn nên đành chịu đựng.
Kiểm tra lại bài làm của mình một lần nữa, thấy không có vấn đề gì liền giơ tay xin phép giáo viên nộp bài trước.
Cô gái trợn tròn mắt khi nhìn thấy Lâm Khê gọn gàng rời đi như vậy, tựa hồ không thể tin được người này sao có thể ngu dốt như vậy.
Nhìn thấy cô gái ngơ ngác nhìn bóng lưng Lâm Khê, giám khảo cau mày gõ gõ bàn nhắc nhở: "Chúng ta không có nhiều thời gian, sao chúng ta không kiểm tra thêm vài lần nữa."
Bị nói như vậy, nữ sinh kia mới như người trong mộng tỉnh dậy, tăng tốc làm bài.
Nhưng càng vội càng cuống, càng cuống càng không làm được, cho đến khi chuông hết giờ vang lên, cô ta vẫn chưa làm xong bài.
Ngay từ môn thi đầu tiên, đã có người òa khóc nức nở trong phòng thi.
Nhưng đó không còn là vấn đề mà Lâm Khê và Lục Tranh phải bận tâm nữa.
Lúc nộp bài, trong lòng Lâm Khê vẫn đang nghĩ, lát nữa ra ngoài phải tìm chỗ nào đó đợi Lục.
Kết quả vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy anh chàng này.
“Sao anh ra rồi? Làm bài nhanh vậy?” Lâm Khê chạy lại gần, nhỏ giọng hỏi.
“Mới ra thôi, em chẳng phải cũng rất nhanh sao?”
“Vâng, em còn đang nghĩ phải đợi anh một lát, kết quả anh vẫn nhanh hơn em.”
“Đi thôi, đói chưa?”
“Hơi hơi ạ, vậy chúng ta đến nhà hàng quốc doanh trước đi, anh Văn Lễ chắc đang giữ chỗ ở đó rồi.”
“Ừ, chắc vậy, chúng ta qua đó luôn.”
Nhà hàng quốc doanh nằm giữa trường cấp 3 số 1 và trường cấp 3 số 2, cho nên Lâm Khê và Lục Tranh quyết định sẽ tập trung ăn cơm ở đây.
------------------------------
Hôm nay có rất nhiều người đi thi, cho nên Văn Lễ - người duy nhất không phải thi - đảm nhiệm trọng trách đi giữ chỗ.
Lúc này, trong nhà hàng quốc doanh vẫn còn vắng khách, chỉ lác đác vài người.
Văn Lễ chọn một vị trí gần cửa sổ để mọi người dễ tìm.
“Hai đứa ra rồi à? Nhanh vậy?” Văn Lễ nhìn hai người tay trong tay đi tới, có chút kinh ngạc nói.
“Dạ, bọn em nộp bài sớm hơn một chút ạ, trong phòng thi lạnh quá, ngồi không nổi.” Lâm thản nhiên nói.
“Ừm, dù sao anh cũng yên tâm về hai đứa. Vậy giờ hai đứa tới rồi thì cứ chọn món đi. Anh qua trường cấp 3 số 2 xem có đón được Kỳ Kỳ không, cũng sắp tan giờ rồi.” Văn Lễ vừa nhìn đồng hồ vừa nói.
“Vâng ạ, anh đi đi, Kỳ Kỳ cũng sắp thi xong rồi.”
“Mang theo nước nóng đi, trong phòng thi lạnh lắm.” Lục Tranh nhắc nhở.
“Ừ, anh có mang theo cốc nước đây rồi.”
Rót đầy nước nóng, Văn Lễ chậm rãi rời đi.
“Muốn ăn gì nào?” Lục Tranh nhìn cô gái nhỏ, dịu dàng hỏi.
