Mỹ Nhân Ốm Yếu Xuống Nông Thôn, Bị Sói Con Nhà Đại Đội Trưởng Nhìn Trúng - Chương 400
Cập nhật lúc: 24/12/2025 21:48
“Em không biết nữa, hơi buồn ngủ rồi, hay anh xem giúp em đi, dù sao ở đây cũng không phải muốn gọi gì là gọi được.”
“Ừ, để anh vào bếp xem sao, làm món khoai tây sợi chua cay cho em nhé? Ăn cho tỉnh ngủ.”
“Dạ!” Nghe đến món mình thích, Lâm Khê cũng rất nể mặt gật đầu.
Lục Tranh một mình đi vào bếp, quen cửa quen nẻo dặn dò đầu bếp vài câu rồi quyết định chọn vài món.
Không lâu sau, quán cơm quốc doanh dần trở nên ồn ào.
“Tao nói cho tụi bây nghe nè, đề thi khó muốn xỉu, mấy câu tao làm không có được...”
“Haiz, đứa nào mà chẳng vậy?”
“Phòng tao còn có đứa khóc nữa, nghe mà xót ruột, haiz...”
Những lời thế này cứ thế lọt vào tai Lâm Khê và mọi người.
Lâm Khê và Lục Tranh thì không sao, căn bản không bị người khác ảnh hưởng, chỉ lo ăn cơm trong bát.
Lục Kỳ Kỳ thì không được như vậy, môn ngữ văn của cô ấy chỉ ở mức trung bình, lại thêm phần hồi hộp nên làm bài không được như ý.
Mãi mới được Hạ Văn Lễ dỗ dành, kết quả nghe thấy những lời này, tâm trạng cô ấy lại trùng xuống.
Nhìn Lục Kỳ Kỳ cơm nước chẳng thiết tha gì, Lâm Khê nhíu mày, thế này thì không được!
“Kỳ Kỳ, ăn cơm đi, lát nữa ngủ một giấc, chiều còn thi nữa, đừng tự dọa mình, thi xong rồi thì cho qua đi.”
“Ừ, ai cũng vậy mà, đừng có lo lắng quá, còn mấy môn nữa.” Lục Tranh liếc nhìn Lục Kỳ Kỳ đang buồn bã, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng cũng không nói móc cô nàng.
Hạ Văn Lễ cũng dịu dàng an ủi.
Lục Kỳ Kỳ cũng không phải người cố chấp, chỉ là nhất thời nghĩ quẩn thôi.
Được mọi người khuyên nhủ, tâm trạng cô ấy đã vui vẻ hơn.
“Vâng, đúng rồi, chiều còn thi Toán nữa, Toán là sở trường của em.”
“Phải đó phải đó, lát nữa nghỉ ngơi cho khỏe, chiều thi tốt nhé!”
“Dạ dạ, được mà được mà, chúng ta đều thi tốt hết.”
“Thôi thôi, đừng nhắc đến chuyện thi cử nữa, chúng ta ăn nhiều thịt kho tàu vào, ngon tuyệt cú mèo.” Thấy vợ vui vẻ hơn, Hạ Văn Lễ cũng nói chuyện thoải mái hơn.
Anh ấy biết vợ đã cố gắng như thế nào trong khoảng thời gian này nên rất hiểu và thông cảm cho tâm trạng của cô ấy.
Lâm Khê gật đầu: “Đúng đó đúng đó, thôi đừng nói mấy chuyện này nữa, làm gì mà căng thẳng thế, ăn cơm ăn cơm thôi, đói c.h.ế.t mất.”
“Được rồi được rồi, ăn nhiều vào, đừng để Tiểu Khê nhà mình bị đói.”
Lục Tranh gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào bát Lâm Khê.
Những người có thể đến quán cơm quốc doanh ăn, trong tay cũng phải có vài đồng.
Món ăn lần lượt được dọn lên bàn, trong phút chốc, mọi người cũng quên đi những muộn phiền, bực bội lúc trước, ai nấy đều tập trung ăn uống.
Ăn cơm xong, bốn người chia tay nhau ở trước cửa quán cơm. Lâm Khê và Lục Tranh tay trong tay, thong thả đi về phía nhà khách.
Cả hai đều không nhắc đến chuyện thi cử, một là tin tưởng lẫn nhau, hai là không muốn chuyện này ảnh hưởng quá nhiều.
Buổi chiều, sau khi ngủ một giấc, Lâm Khê rõ ràng đã khôi phục lại tinh thần.
“Chiều thi cho tốt, đừng lo lắng! Biết chưa?” Lục Tranh vừa mặc áo bông cho cô vừa dặn dò.
“Dạ, em biết rồi, em sẽ kiểm tra cẩn thận.”
Khi hai người đến trường thi, rất nhiều người đã xếp hàng.
Nhìn những thí sinh đang thu dọn đồ đạc trên mặt đất, Lâm Khê mím môi.
Rất nhiều thí sinh, để tiết kiệm tiền, buổi trưa chỉ có thể tụ tập lại với nhau, dựa vào nhau để sưởi ấm.
Nhưng bọn họ không hề than trời trách đất, mà đứng cùng nhau động viên nhau cố gắng. Nhìn thấy cảnh này, Lâm Khê mỉm cười.
“Được rồi, chúng ta vào thôi.” Lục Tranh xoa đầu cô, nói.
“Vâng ạ!”
Bài thi Toán đến trong sự hồi hộp, lo lắng của mọi người.
Lâm Khê tập trung tinh thần, cầm bút lên làm bài một cách nghiêm túc.
Đề Toán hiển nhiên là t.ử huyệt của phần lớn mọi người, không bao lâu, trong phòng thi đã vang lên tiếng lật giấy đều đều, hai giám thị cũng đi đi lại lại khắp phòng.
Nữ sinh đá ghế Lâm Khê lúc sáng thấy Lâm Khê đã lật sang trang khác, trong lòng không khỏi sốt ruột.
Thấy giám thị không nhìn về phía này, cô ta lại giở trò cũ, đá vào ghế của Lâm Khê.
Lâm Khê có chút bất đắc dĩ, cô không hiểu sao nữ sinh này lại gan lớn đến vậy?
Một lúc lâu sau, thấy cô ta không dừng lại mà còn có vẻ ngày càng quá đáng.
Lâm Khê nhíu mày, giơ tay lên.
"Có chuyện gì vậy?" Giám thị nhanh chóng đi tới.
"Báo cáo thầy, bạn học ngồi chếch phía sau em liên tục đá vào ghế của em, ảnh hưởng nghiêm trọng đến em."
Lâm Khê đứng dậy, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh nói.
Ánh mắt sắc bén của giám thị nhìn về phía nữ sinh kia.
Vị giám thị còn lại cũng đi tới, nhìn vào tên trên bài thi.
"Tiếu Nhược Nhược, hành vi của em đã được xem là gian lận. Nếu em không muốn tiếp tục làm bài, có thể nộp bài trước thời hạn. Còn tái phạm một lần nữa, chúng tôi sẽ hủy bỏ tư cách thi của em." Giám thị nghiêm khắc cảnh cáo.
Tiếu Nhược Nhược sợ đến mức mặt mày trắng bệch, hốt hoảng luống cuống.
Thấy sự việc đã được giải quyết, Lâm Khê lại tiếp tục làm bài.
Hai vị giám thị nhìn Lâm Khê với dáng vẻ bình tĩnh, ung dung, nhìn nhau, đều nhìn thấy sự tán thưởng trong mắt đối phương.
Có dũng khí, có sự tập trung, đúng là một hạt giống tốt.
Những buổi thi tiếp theo diễn ra vô cùng suôn sẻ, bên cạnh không còn con ruồi nào vo ve nữa, tâm trạng Lâm Khê rất tốt sau khi hoàn thành xong bài thi.
