Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 127: Mỹ Nhân Cứu Anh Hùng - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:34
Hai chúng tôi cứ cắm đầu chạy, không biết là qua bao lâu. Máu trên đầu Hoàng Thiên càng lúc càng ứa ra nhiều hơn. Tôi chẳng có gì để băng tạm cho anh cả. Áo tôi là áo thun, không xé được.
Những mảng lá mục còn ướt sương đêm trơn trợt hại tôi và anh ngã lên ngã xuống hơn chục lần.
- Hoàng Thiên, cố lên anh. – Tôi ôm lấy anh, kéo đứng lên sau cú ngã trời giáng.
Lúc trước, tôi có thể lôi anh ra từ chiếc ô tô méo mó nhưng hiện tại tôi không có niềm tin sẽ mang được anh ra khỏi nơi âm u nguy hiểm này.
Hơi thở của tôi gần như đứt quãng, trái tim nhảy tưng tưng, chẳng còn theo nhịp bình thường.
- Em chạy đi Mỹ Trân, chạy thật xa vào, để anh ở lại ngăn chúng. – Anh gỡ tay tôi ra, thều thào lên tiếng.
- Đồ điên, anh đứng còn không vững, ngăn cái gì được mà ngăn. Đi, tới đâu hay tới đó. Có c.h.ế.t thì cùng chết.
Cái tên điên này. Anh nghĩ tôi sẽ bỏ anh mà chạy thoát thân hay sao?
Tôi cũng chẳng can đảm gì cho cam. Tôi rất sợ bị đau, tôi sợ bị g.i.ế.c nhưng tôi còn sợ anh biến mất khỏi cuộc đời này hơn.
Vội vàng tóm lấy cánh tay Hoàng Thiên, tôi quàng qua vai mình rồi tiếp tục dìu anh bước tiếp. Anh không còn sức và tôi cũng mệt lử rồi, không chạy nổi nữa.
Nhưng cho dù có chậm như rùa thì tôi vẫn phải cố bước, không thể ngồi trân mắt nhìn lũ ác ôn kia đến xiên mấy nhát vào mình được.
Lẫn trong tiếng lá ru xào xạc trong gió là tiếng bước chân người giẫm lên lá khô. Tôi khóc như ri vì quá sợ hãi. Có lẽ tôi và Hoàng Thiên sẽ lên bàn thờ ngồi chung một ngày mất.
Biết trước thì tôi sẽ không đi đợt này đâu, đợt sau tôi cũng giả ốm và ở nhà luôn. Nếu tôi không đi, anh chắc chắn cũng không đi.
- Ối…
Nước mắt nhòa tầm nhìn nên tôi hụt chân, kéo theo Hoàng Thiên ngã nhào rồi lăn vèo vèo xuống con dốc.
Đầu óc tôi quay cuồng, hỗn độn, toàn thân tôi đau đớn vì bị va đập, chẳng biết là trúng gốc cây hay đá tảng nữa. Mãi khi dừng lại, tôi mới nhận ra mình chưa đi bán muối.
Đang định nhổm dậy thì Hoàng Thiên vươn tay ghì c.h.ặ.t đ.ầ.u tôi vào n.g.ự.c anh. Mùi m.á.u tanh nồng xộc vào mũi khiến tôi suýt nôn.
- Nằm im, chúng đến.
Hai bàn tay tôi siết chặt lấy áo anh, mắt tôi nhắm nghiền. Tôi thậm chí không dám thở, sợ rằng lúc mình hít vào, cơ thể sẽ phồng lên, gây chú ý.
Cảm giác này so với lúc gặp tai nạn cách đây hai năm về trước còn kinh khủng hơn nhiều.
- Chết tiệt, thằng Huy nói thằng ch.ó đó bị thương nặng lắm mà, sao chạy nhanh vậy được? Cái con nhỏ kia là ai mà tới phá đám vậy? – Tiếng một người đàn ông vang lên đầy tục tĩu, vô giáo dục, vô văn hóa, vô đạo đức.
- Thư ký của nó chứ ai? Có khi là tình nhân được bao nuôi ấy.
Cái quái gì vậy? Tôi đây tay làm hàm nhai, tay quai miệng trễ mà cái tên kia dám sỉ nhục tôi là gái bao à?
Cái tên đang ôm tôi cứng ngắc đây còn mò tới tận nhà tôi ăn cơm miễn phí đấy nhé.
- Thôi, phục kích nó lần sau vậy. Quay lại đem thằng Huy ra khỏi đây đi.
Tôi nghe có tiếng nhổ nước bọt rồi tiếp đó là tiếng bước chân ngày càng xa dần.
Qua hết thêm tầm năm phút nữa, Hoàng Thiên mới dần nới lỏng tay cho tôi rời khỏi người anh.
- Hoàng Thiên, anh cố lên, tôi dìu anh ra khỏi đây.
- Anh… không thể đi… được nữa…
Phải rồi, anh cố đến giờ phút này đã là một kỳ tích, anh là người, nào phải siêu nhân đâu.
Tôi biết làm thế nào bây giờ? Cứ đà này thì anh c.h.ế.t mất. Anh mà c.h.ế.t thì tôi cũng c.h.ế.t theo anh mất.
Bàn tay anh run rẩy đưa lên khoảng không như muốn sờ vào mặt tôi nhưng rồi chưa chạm tới đã rớt ngược trở xuống, mắt anh khép lại, toàn thân thả lỏng.
- Không… Hoàng Thiên, anh mau mở mắt ra, làm ơn… làm ơn tỉnh lại đi anh. Xin anh đừng xảy ra chuyện gì. Đừng mà…
Nước mắt tôi tuôn như mưa. Trên tàn lá xanh, những giọt nước từ trời cũng chậm chạp rơi xuống. Và rồi mưa ngày càng nặng hạt.
Tôi luống cuống dùng tay che chắn chỗ vết thương trên đầu anh, cuối cùng, dùng cả thân mình ôm lấy đầu anh, thì thầm cầu nguyện cho anh bình an.
Tôi chỉ biết làm thế này thôi. Tôi ngu ngốc và không thể nghĩ ra được cách nào khá hơn. Tôi đã đánh rơi bộ đàm rồi, không có cách nào liên lạc nhờ trợ giúp cả.
Qua không biết bao lâu mà mưa vẫn mãi rơi đều, không tạnh. Tôi mệt lả người, dần mất đi ý thức.
Nếu như số phận đã định đoạt như vậy, tôi chấp nhận. Tôi không oán thán. Khi qua thế giới bên kia, tôi sẽ nắm lấy tay Hoàng Thiên và kể cho anh nghe mọi chuyện.
Tôi sẽ đồng ý cùng anh làm lại từ đầu. Tôi sẽ yêu thương anh để bù đắp những tổn thương nặng nề khiến anh oán hận tôi. Tôi sẽ làm như vậy. Chắc chắn là như vậy.