Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 129: Mây Tan, Mưa Tạnh, Mộng Tàn - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:35
Cuộc đời tôi có lúc thăng, lúc trầm, lúc vui vẻ, hạnh phúc, lúc buồn tủi, đơn côi nhưng được quen biết với những người như Hoàng Thuận, Tấn Phong, Ánh Tuyết cũng xem như là một đặc ân rồi.
Họ đối với tôi thật lòng quan tâm, lo lắng, rất chân thành.
Cảm ơn Hoàng Thiên vì trong phút giây sinh tử ấy, anh vẫn nghĩ cho tôi. Dẫu gần như kiệt quệ thì anh vẫn cố bảo vệ tôi.
Tôi không ghét anh vì anh từng làm khó và to tiếng với tôi nữa. Tôi hiểu anh vẫn còn yêu tôi, tim anh vẫn có chỗ dành cho tôi nhưng bên cạnh anh còn có Hellen.
Và Hellen là cô gái được ông nội anh chọn. Tôi và anh nên có một khoảng cách để không làm nhau thêm đau.
Qua hết hai ngày, thấy tôi đã dần ổn định tinh thần cũng như sức khỏe, Hoàng Thuận mới đưa tôi về lại thành phố.
Anh không bay chuyến bay cùng với Hellen và Hoàng Thiên.
Một thư ký bé nhỏ lại phiền đến tổng giám đốc một tập đoàn lớn chăm sóc, đưa rước chắc cũng chỉ có mình tôi mà thôi.
- Nhà của em dễ thương thật. Gọn gàng, ngăn nắp quá. – Hoàng Thuận khen nức nở ngay khi vừa bước vào.
- Anh ngồi đi ạ, để em lấy nước cho anh uống.
Tuy anh gật đầu nhưng hành động thì ngược lại, cứ đi tới chỗ này nhìn một chút xong lại sang chỗ kia ngắm một tý rồi dừng lại thật lâu trước bức ảnh tôi chụp cách đây mười năm.
Chắc anh ngạc nhiên lắm. Cô bé đen nhẻm, xấu xí trong đó lại chính là tôi.
- Ôi, cái gì đây? Oa, em biết cắt may luôn à? – Hoàng Thuận đưa tay đẩy cánh cửa phòng và la toáng lên khiến tôi hết hồn hết vía.
- À, em cũng tập tành thôi ạ.
Nhanh như tia chớp, anh chui tọt luôn vào trong.
Tôi vội đặt ly nước xuống và chạy theo anh.
Nhìn anh mân mê những chiếc váy chưa hoàn thiện treo trên giá, tôi bối rối đan hai tay vào nhau.
Tôi may đồ chủ yếu nhắm tới đối tượng là những người có thu nhập thấp nên loại vải được chọn là vải rẻ tiền.
- Kiểu dáng là do em thiết kế sao? – Anh hỏi, mắt vẫn dán vào bộ váy trước mặt.
- Dạ vâng.
- Em khiến anh bất ngờ đấy, cô gái đa tài ạ. Mai này ai làm chồng em thì thật có phúc. Áo có sứt chỉ đường tà thì cũng có vợ sửa cho.
Tôi cảm giác như m.á.u dưới chân mình đang dồn lên mặt, nóng không thể tả.
Cùng lúc này, chuông điện thoại trong túi Hoàng Thuận reo lên. Anh nhanh chóng bắt máy, nói dăm ba câu rồi lại cúp.
Tiện tay, anh đưa bức hình hôm đó chúng tôi chụp chung dưới trời sao cho tôi xem và khoe rằng nó đã cán mốc năm ngàn lượt thích. Tôi không ngờ anh cũng thích sống ảo như vậy.
- Anh đăng lên mà không sợ bạn gái sau này ghen sao? – Tôi nheo mắt nhìn anh, hỏi nhỏ.
- Hai tuần nữa anh quay lại Mỹ và tổ chức lễ đính hôn rồi. Ghen cái gì chứ? Cô ấy không biết ghen đâu. Hơn nữa, nhìn anh và em chẳng có vẻ gì là đang hẹn hò cả.
- Anh sắp đính hôn rồi sao?
Cái gật đầu của Hoàng Thuận như một lời xác nhận cho câu hỏi thừa thãi từ tôi.
Hóa ra anh là hoa có chậu rồi. Tôi chỉ hỏi bừa, không ngờ là anh không những có bạn gái mà có luôn hôn thê. Độc thân mà anh từng nói có nghĩa là chưa kết hôn thôi.
Trời ơi, gan tôi cũng to lắm mới dám chụp hình cùng anh rồi cùng anh tương tác nhiệt tình trên mạng xã hội như vậy.
Ví như vị hôn thê của anh mà nổi m.á.u Hoạn Thư lên thì tôi tiêu tùng mất.
- Hôn nhân sắp đặt, chẳng ai yêu ai cả. Tương lai anh không biết mối quan hệ vợ chồng có cải thiện không nhưng hiện tại, anh và cô ấy thỏa thuận rồi, không can dự vào cuộc sống của nhau. Em không cần lo lắng đâu. – Giọng anh chùng xuống.
Tôi có thể cảm nhận được nỗi buồn và nỗi trống trải trong lời anh nói. Hóa ra, anh cũng không thoát khỏi số phận giống Hoàng Thiên. Thế nhưng, anh thảm hơn Hoàng Thiên nhiều.
Tôi tự hỏi anh có bao giờ đem lòng yêu thương ai đó hay chưa? Tôi tự hỏi anh có bao giờ cảm nhận được hương vị của tình yêu hay chưa? Dẫu chỉ là một tình yêu đơn phương thầm kín như cách tôi từng yêu Tấn Phong.
- Ánh mắt đó là gì? Em đang tội nghiệp anh sao? – Anh cười buồn, gõ lên trán tôi.
- Không có. Em… em chỉ… à, đúng vậy.
Cuối cùng, tôi đành nói thật vì chẳng thể kiếm ra câu trả lời nào.
Thật buồn cười. Một kẻ nghèo nàn, ở nhà thuê, đi làm công ăn lương tháng như tôi lại cảm thấy tội nghiệp cho một trong những người đàn ông hoàng kim nhất giới doanh nhân.
- Cũng phải. Anh cũng cảm thấy tội nghiệp chính mình đây. Biết làm sao được. Anh không muốn làm ông nội buồn lòng.
Dứt lời, Hoàng Thuận rời khỏi phòng. Tôi biết là anh ra phòng khách uống nước.
Lúc này, tôi mới dám khép mi cho giọt nước trong suốt rơi xuống. Tôi thấy anh thật đáng thương. Ít ra, Hoàng Thiên có tình cảm với Hellen, còn anh thì không.