Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 130: Trở Về Vị Trí Cũ - 1

Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:35

Qua hết một tuần, tôi quay lại công ty làm việc vì cơ thể đã bớt đau.

Tuy Hoàng Thiên có nhắn tin bảo tôi cứ nghỉ ngơi cho thật khỏe nhưng lòng vòng ở nhà cũng chán.

Hơn nữa, ngày nào Hoàng Thuận cũng tạt ngang ngó chừng tôi khiến tôi có cảm giác mình làm mất thời gian của anh.

Chỉ cần tôi có thể đi làm thì anh sẽ tin rằng tôi đã khỏe hoàn toàn. Và điều quan trọng là tôi muốn nhìn thấy Hoàng Thiên. Tôi đúng là cái đồ lụy tình.

- Em khỏe chưa mà đi làm rồi?

Tiếng nói bất chợt vang lên sau lưng nhưng không làm tôi giật mình nữa bởi ban nãy, lúc liếc nhìn ra phía cửa, tôi đã thấy anh bước vào.

- Tôi khỏe rồi, cảm ơn giám đốc quan tâm.

Khoảnh khắc ngẩng đầu lên, tôi thấy gương mặt Hoàng Thiên thật khó coi, sa sầm, có vẻ bất mãn, không vui. Trên góc trán bên phải của anh vẫn đang dán băng trắng.

Mới sáng sớm mà anh bày ra cái dáng vẻ đó làm gì vậy? Trù ẻo tôi sao?

- Lúc chỉ có hai ta, em đừng xưng hô khách sáo như vậy nữa. – Anh hạ giọng, mệt mỏi cất lời.

- Dù sao đây cũng là công ty, tôi nghĩ mình nên giữ phép tắc.

- Vậy sao?

Tôi không nói thêm gì, khẽ cúi đầu chào rồi quay lưng. Khi bàn tay vừa chạm vào tay nắm cửa thì anh đột ngột gọi tên tôi.

Đôi môi tôi mím chặt, cố hít một hơi thật sâu rồi từ từ ngoảnh lại.

- Vâng, giám đốc.

- Từ hôm nay em sẽ quay lại vị trí cũ. Không cần làm thư ký riêng cho anh nữa. Đưa bảng lịch trình cho anh, anh sẽ tự sắp xếp.

- Vâng.

Sao tự dưng tôi lại cảm giác mất mát và hụt hẫng như vậy nhỉ? Tôi nên vui vẻ mới đúng chứ.

Tôi thoát được anh rồi đấy. Tôi nên chúc mừng vì điều này. Tôi sẽ cố gắng bán thật nhiều căn hộ, gom thật nhiều tiền và mua một căn hộ nhỏ ở vùng ngoại ô cho mình.

Trở về bàn làm việc, tôi kiểm tra bảng lịch trình trong hai tuần tới của anh rồi gởi email đi. Tiếp đó là đăng bài quảng cáo và chủ động nhắn tin, hỏi thăm sức khỏe của các đối tác cũ và thông báo với họ rằng mình đã phụ trách lại công việc cũ.

Đa phần khách hàng mới mà tôi có được đều nhờ những khách hàng cũ giới thiệu. Bà con, bạn bè và thậm chí là hàng xóm láng giềng của họ.

Đang gõ chữ thì bỗng tin nhắn từ Tấn Phong đến. Ngày tôi lên đường đi du lịch cùng công ty, anh cũng bay sang Singapore công tác.

Nhớ lại lịch trình mà anh báo trước đó thì anh đã về từ đêm hôm qua. Chắc là hẹn gặp mặt, ăn uống gì đây mà.

Trưa đến, mọi người đang bàn nhau xem ăn món gì để đặt thì bỗng hai cô nhân viên tiếp tân xuất hiện, trên tay họ là hai cái bịch lớn chứa những phần thức ăn được đựng trong hộp, còn có cả nước rau má sữa hạt sen.

- Ai đặt vậy? – Chị Hoa đứng lên, trố mắt nhìn khắp phòng và hỏi.

- Là giám đốc Hoàng Thiên đặt ạ. Chúc các anh chị ăn ngon miệng.

Dứt lời, hai cô gái nhanh chóng đặt chúng xuống bàn rồi nối gót nhau rời đi.

Mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn người đàn ông đang ngồi trong phòng, cặm cụi trên mớ văn kiện chất chồng.

Nhác thấy anh ngẩng đầu, không ai bảo ai mà cùng cúi đầu tỏ ý cám ơn. Và anh cũng đưa tay ra hiệu cho mọi người tự nhiên dùng bữa.

Sau đó thì tấm màn được kéo xuống. Tôi tự hỏi anh không ăn trưa sao?

Một ngày nặng nề cứ thế trôi đi. Khi tôi kết thúc cuộc điện thoại tư vấn cho khách hàng thứ mười trong ngày thì cũng đã gần năm giờ chiều.

Sau vài động tác xoa bóp ngón tay, tôi đứng lên, dọn dẹp lại mớ giấy tờ lộn xộn trên bàn.

- Sếp mình hôm nay sao xịn thế nhỉ? Sếp mời cả phòng cùng đi ăn tối đấy.

Tiếng nói của chị Hoa khiến động tác của tôi khựng lại. Tiếp đó là tiếng trầm trồ của các nhân viên khác.

Hóa ra, Hoàng Thiên nhắn tin trong group chat ư? Ban nãy tôi nói chuyện điện thoại xong thì tắt máy luôn, không để ý.

Làm sao đây? Tôi có hẹn với Tấn Phong mất rồi. Hơn nữa, tôi không muốn giáp mặt Hoàng Thiên ngoài giờ làm việc.

Cũng may khi ấy Hoàng Thuận túc trực bên tôi, nếu không, kiểu gì Hellen cũng sẽ nhào qua và mắng mỏ, cạnh khóe tôi một trận.

Tôi không sợ cô ấy, chỉ cảm thấy như vậy rất phiền và mỏi mệt.

- Chị Hoa, em có việc gấp phải về nhà rồi. Em không đi được đâu ạ, có gì… chị nói lại giúp em nếu sếp hỏi nhé. – Tôi bám vào cánh tay chị, nũng nịu nhờ vả.

- Tiếc vậy. Nhưng có việc thì biết làm sao nhỉ? Thôi, em cứ về đi. Nếu sếp hỏi thì chị nói cho.

Sau khi cám ơn chị, tôi nhanh chân vọt ra khỏi phòng, đi thang máy xuống, xếp hàng bấm thẻ rồi tiến về phía cổng chính.

Trông thấy chiếc xe bóng loáng với biển số mà tôi đã thuộc nằm lòng đậu bên lề đường, tôi nhanh chóng bước tới, mở cửa chui tọt vào ghế phụ.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.