Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 138: Tận Cùng Của Sự Xấu Hổ - 1

Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:35

Qua thêm hai ngày, Hoàng Thiên cũng đã về như lời anh nói. Ngay khi nhận được cuộc gọi thông báo vừa xuống sân bay của anh, tôi liền chuẩn bị tư thế để vọt đi sau khi mở cổng.

Thật lòng, tôi cũng có nhớ anh, cùng nôn nao mong thấy anh, xác nhận anh vẫn khỏe mạnh.

Đúng mười giờ đêm, tiếng chuông cửa vang lên, tôi nhanh chóng lao ra, mở khóa.

Thế nhưng, chiếc xe chỉ vừa chạy lọt qua một nửa thì anh bước xuống, tiến tới trước mặt tôi. Đôi chân mày khẽ nhíu lại, tỏ vẻ không hài lòng.

- Em gấp gáp đến vậy sao?

- Thì… thì anh về rồi mà, đây, trả nhà cho anh. – Tôi nhét chìa khóa vào tay anh, gượng cười và đáp.

- Vô nhà đi, còn chưa lấy quà mà. Mau lên. Lát anh sẽ đưa em về.

Hoàng Thiên dúi chìa khóa lại vào tay tôi, ra hiệu cho tôi khóa cổng.

Cái tên này thật là. Anh ta nghĩ anh ta là sếp của tôi ngay cả khi đang ở ngoài giờ hành chính và ngoài công ty sao? Ra lệnh. Lúc nào cũng chỉ biết ra lệnh.

Tôi đi với tốc độ của con ốc sên để vào nhà nên khi tới phòng khách thì Hoàng Thiên đã đứng đợi sẵn. Anh lại tặng tôi một nụ cười đầy tình ý rồi bảo tôi theo anh lên lầu.

Thật là mờ ám quá. Đứng ngay đây tặng luôn không được hay sao? Vào phòng anh rồi, lỡ anh nhốt tôi lại thì tôi biết kêu cứu ai đây.

- Sao em còn đứng đó? – Bước chân anh đột ngột dừng lại ở bậc thang thứ ba và tiếng nói cất lên như đang thúc giục tôi.

- À, chuyện đó… anh… anh đưa nó ở đây cũng được mà. Tôi… tôi mỏi chân quá.

Hậu quả của việc bịa ra một cái lý do trời ơi đất hỡi là chỉ trong chưa đầy một phút, toàn thân tôi đã bị bế bổng lên trên đôi cánh tay vững chãi của Hoàng Thiên.

Gần quá đi, tôi thấy rõ lớp mồ hôi mỏng trên gương mặt anh. Mùi bạc hà thơm bao phủ khiến tim tôi đập rộn ràng trong lồng ngực.

- Không sao. Anh bế em là được.

Tôi cứng đơ như khúc gỗ, để mặc cho anh bế đi. Mãi khi anh đặt tôi xuống giường thì tôi mới cử động được.

- Đợi anh chút.

Nói rồi, anh quay trở ra. Tôi biết là anh đi kéo vali lên. Kệ anh, tại anh ưa lòng vòng thì cho anh đi nhiều vòng, cho anh mệt luôn. Giản tiện không muốn, lại muốn rườm rà.

Có vẻ như mấy người giàu có thường thích bày biện vậy đấy. Như tôi đây, nấu cơm xong, chất hết đồ ăn lên một tô rồi ăn, còn anh thì khác, có một mình cũng phải dọn ra một bàn, dĩa này, tô nọ.

Nhác thấy Hoàng Thiên xuất hiện, tôi liền đứng lên.

Anh mỉm cười, lấy ra một chiếc hộp rồi mở nắp. Chiếc lắc tay tinh xảo trông bên ngoài còn đẹp hơn gấp nhiều lần lúc anh khoe qua màn hình điện thoại.

- Đưa tay ra nào. Anh đeo cho em.

Tôi như bị thôi miên, ngoan ngoãn làm theo lời anh nói. Hình ảnh này sao na ná hình ảnh của những đôi vợ chồng trao nhau nhẫn cưới trong ngày trọng đại vậy.

Tôi có thể ích kỷ một đời này không? Tôi có thể ngã vào lòng anh, nói tiếng yêu anh để rồi chấp nhận nhìn thấy anh rời xa cuộc sống nhung lụa, trở nên bình thường, vất vả, lo toan hay không?

Câu trả lời là không. Thật sự rất đáng sợ. Tôi không đành lòng nhìn thấy ánh hào quang quanh anh lịm tắt vì mình.

Tôi không muốn cuộc sống cơ cực, túng thiếu, không thoải mái trong vấn đề tài chính bào mòn người đàn ông cực phẩm này.

- Anh khiến tôi cảm thấy bản thân đang cõng một khối nợ khổng lồ đấy. – Tôi thu tay lại ngay khi anh vừa cài móc khóa xong.

- Vậy giúp anh việc này đi. Xem như xí xóa. – Hoàng Thiên trỏ vào chiếc vali và nói.

Chính là cái tính nết này. Cái tính nết này nếu nghèo thì sống sao được đây.

Đối với anh, mọi thứ được chi trả bằng hiện kim, dùng tiền giải quyết mọi khúc mắc.

Không có tiền thì hái lá mít để phục vụ cái kiểu xài tiền phóng khoáng này à?

Tôi nhanh tay kéo chiếc va li đến bên giường và soạn đồ ra.

Quần áo của anh đều được giặt sạch cả nên chỉ việc xếp và treo lên giá thôi. Mấy đôi giày và vớ thì cho vào tủ. Khăn tắm, bàn chải đánh răng thì mang vào nhà tắm. Thế là xong.

- Tôi về nhé. Xong cả rồi. – Tôi đặt chiếc vali vào trong góc tủ và nói.

- Khuya quá rồi, em ngủ lại một đêm đi, mai anh đi làm rồi đưa em về luôn.

- Không. Tôi muốn về nhà. Ở đây khó ngủ lắm, phòng đó lâu ngày không có người, cảm giác lành lạnh thế nào ấy.

- Vậy thì ngủ phòng anh. Anh thấy em ngủ rất ngon trong phòng anh mà.

Hai mắt tôi gần như muốn rớt ra ngoài và miệng tôi há hốc, độ chừng có thể nhét luôn một quả trứng gà so vào.

Anh vừa nói gì vậy? Anh thấy tôi ngủ trong phòng anh sao? Anh độn thổ từ Mỹ về đây trong đêm à? Hay là anh có mắt thần? Có siêu năng lực?

- Giám đốc à, tôi ngủ trong phòng anh hồi nào chứ, anh đang nhớ tới chuyện xưa phải không?

- Em còn chối à?

Vừa nói, Hoàng Thiên vừa thao tác trên điện thoại. Tôi ngây ngốc nhìn theo các ngón tay thon dài của anh.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.