Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 137: Rất Giống Bà Chủ Nhà - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:35
- Muốn vào phòng anh ấy ngủ quá, ở đây cứ lành lạnh thế nào ấy.
Sau hồi lâu trằn trọc, tôi bật dậy, chạy lên phòng Hoàng Thiên và chui vào chiếc chăn ấm áp còn vương mùi hương của anh.
Mùi của anh rất dễ chịu, không hôi chút nào, mang đến cảm giác ấm áp và cho tôi yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Chỉ là coi nhà, chẳng cần cơm nước, hầu hạ ai nên tôi không dậy sớm làm gì.
Sau vài tiếng chuông báo thức, tôi tắt đi, tiếp tục cuộn tròn trong chăn ấm đến tận trưa trờ trưa trật mới bò dậy.
Cứ thế, qua hết năm ngày lẩn quẩn trong nhà Hoàng Thiên, tôi làm công việc của một người giúp việc, dọn dẹp nhà cửa và quét tước sân vườn cho anh.
Vì không muốn Tấn Phong và Ánh Tuyết biết mình ở đây nên khi họ ngỏ ý muốn tới nhà chơi, tôi đành nói dối đủ đường.
Lúc thì tôi lấy lý do bận ăn tối cùng khách hàng, khi thì bảo rằng cần yên tĩnh để tập trung nghiên cứu các khách hàng tiềm năng.
Được cái, hai người họ tin tôi sái cổ, chẳng thắc mắc thêm gì.
Tối đến, tôi đang nằm vắt ngang sô pha xem ti vi thì Hoàng Thiên gọi. Một, hai anh bắt tôi phải mở camera lên cho anh thấy mặt.
Tóc tai tôi đang xù ra như nhím mẹ và tôi đang mặc một bộ váy s.e.x.y nên mới cố tình chỉ cho anh nghe tiếng.
- Chờ tôi một lát.
Đặt điện thoại xuống, tôi mau mắn chạy về phòng lấy áo khoác mặc vào, chải sơ lại mái tóc rồi mới quay ra, mở camera lên.
Lúc này, gã kia mới cười mãn nguyện.
- Thế nào, ở một mình có sợ không?
- Không. Tôi ngủ rất ngon. Nếu tôi nói tôi sợ thì anh bay về chắc? – Tôi vừa chuyển kênh ti vi vừa trả lời.
- Ừ. Mai anh về rồi, mốt sẽ tới. Anh có mua quà cho em đây.
Nghe tới quà, tôi liền liếc mắt nhìn vào màn hình.
Trên tay anh là chiếc lắc bằng bạch kim, có đính đá lấp lánh, trông rất đẹp.
Cái gã này luôn lấy những thứ phù du ra để thao túng tâm lý của một đứa mê tiền như tôi.
Tôi tự hỏi nếu như tôi và Hoàng Thiên đến với nhau thì ông nội anh sẽ đối xử với anh như thế nào.
Ông ấy sẽ mặc kệ chúng tôi tự sinh tự diệt, cho anh ra đi với hai bàn tay trắng hay là sẽ tức giận mà truy cùng đuổi tận, chèn ép chúng tôi.
Nếu là truy cùng đuổi tận, đến cái quần, tôi và anh còn không có mà mặc ý chứ đừng nói là tặng quà xa xỉ như này.
- Thích không Mỹ Trân? – Anh hớn hở hỏi.
- Đẹp lắm. Quà cách chức đúng không? – Tôi cười nhạt, hỏi ngược lại anh.
- Không. Quà cho cô gái anh yêu. Vì anh thấy em thích làm nhân viên kinh doanh hơn là làm thư ký cho anh nên anh mới trả em về vị trí cũ.
Cô gái anh yêu sao? Anh cũng thẳng thắn quá nhỉ? Thật biết dùng lời khiến tôi khó xử.
Tôi nhớ anh từng nói nếu như mối tình này bị người thân phản đối, anh sẽ đưa tôi cao chạy xa bay. Lẽ nào, anh định làm như thế thật?
- Nó không hợp với tôi đâu. Không, đúng hơn là tôi không hợp với mấy thứ trang sức xa xỉ.
- Em rất hợp với nó. Em rất hợp với những thứ đẹp nhất và xa xỉ nhất. Em không thấy lúc này hình ảnh của em rất giống bà chủ của biệt thự đó sao?
Ánh mắt tôi nhanh chóng dời từ mặt Hoàng Thiên sang người mình.
Tôi có chỗ nào giống bà chủ nhà này chứ? Con mắt nào của anh thấy tôi giống vậy?
Biết rõ nếu tiếp tục tranh luận về vấn đề này thì kẻ thua sẽ là mình nên tôi bẻ lái sang hướng khác, hỏi thăm tình hình sức khỏe của anh.
- Anh ổn. Vẫn có thể kết hôn và sinh con đẻ cháu bình thường. – Hoàng Thiên cười híp mắt, tự hào nói thật to.
- Anh bị điên hả? Tôi chỉ hỏi sức khỏe chứ có hỏi khả năng sinh sản của anh đâu. – Tôi trừng mắt, gằn giọng.
- Nó liên quan đến nhau mà em. Vậy nên em hãy yên tâm nhé. Anh dư sức chiều chuộng em.
Cái con người này bị va đầu vào đâu nữa vậy? Yên tâm cái gì? Chiều chuộng cái gì chứ? Thật là xấu hổ. Anh ta đang nghĩ cái gì vậy? Tên đàn ông biến thái.
Tôi có cảm giác lửa lan đến mặt mình, nóng bừng bừng.
Khung cảnh của buổi sáng hôm ấy lại xuất hiện trong đầu tôi. Bộ dạng của người nguyên thủy và những dấu hôn in khắp cơ thể tôi, những vết cào xước trên cơ thể anh, gối chăn lộn xộn, áo quần vứt bừa bãi.
Nhanh như chớp, tôi cúp máy, tắt luôn mạng wifi, chặn luôn số điện thoại của sinh vật lưu manh mang tên Hoàng Thiên.
Đừng nói là anh đang nghĩ tới cảnh nóng, cảnh lạnh giữa tôi và anh đấy nhé. Trời ơi. Nghĩ tới đó thôi là da gà tôi nổi rần rần, sống lưng lạnh toát.
Không được rồi, tôi phải mang sẵn ba lô trên vai, xỏ sẵn giày vào chân. Ngay khi anh vừa lái xe vào cổng thì tôi sẽ vứt chìa khóa cho anh và bỏ chạy.
Đúng vậy, đừng để anh bắt lại. Ở công ty, ngoài đường, lều trại, thậm chí là trong nhà tôi thì hẳn là anh không dám làm càn nhưng ở nhà anh thì tôi không chắc. Đề phòng vẫn hơn.
Tôi yêu anh đấy nhưng mà dạo này trông anh cứ kỳ lạ, đáng sợ thế nào ấy.