Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 162: Đón Anh Về Nhà - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:37
Trở về từ nhà Tấn Phong, lòng tôi cứ bồn chồn không yên. Tuy Ánh Tuyết đề nghị được ở lại cùng nhưng tôi từ chối và bảo rằng mình không sao.
Ngày mai, cô ấy còn phải đi làm, tôi không muốn cô ấy thức theo mình vì tôi chắc chắn bản thân sẽ không tài nào nhắm mắt được.
Tôi rất muốn gọi cho Hoàng Thuận nhưng lại sợ. Tôi không biết giữa Hoàng Thiên và anh có xảy ra xung đột gì hay không.
Cái gã này thật là biết cách khiến người khác ngồi trên đống lửa.
Đang vò đầu bứt tóc thì điện thoại bỗng rung lên. Tôi sửng sốt khi thấy người gọi là Hoàng Thuận.
Sau vài giây cắn bật m.á.u môi, tôi nhấn nút nghe, đưa điện thoại lên tai. Tim tôi như ngừng đập và m.á.u trong người cũng gần như ngừng lưu thông.
- Mỹ Trân, anh đây. – Giọng anh dịu dàng vang lên bên kia đầu máy.
- Vâng, em nghe. – Tôi hồi hộp đáp.
- Em biết chuyện Hoàng Thiên từ bỏ quyền thừa kế chưa?
- Có ạ, em mới thấy trên báo sáng nay.
Tôi nghe tiếng thở dài ão não của Hoàng Thuận vọng sang. Tôi rất muốn hỏi anh những câu hỏi đang dồn dập trong suy nghĩ nhưng lý trí đã ngăn tôi lại.
Có phải gia đình họ đã xảy ra xung đột gì rồi không?
- Mỹ Trân à, anh nghĩ… Hoàng Thiên từ bỏ tất cả là vì em.
Câu nói của Hoàng Thuận như tia sét đánh vào đầu tôi khiến nó ong ong. Sao anh lại nghĩ như vậy? Tôi không tin đâu.
Anh biết gì về mối quan hệ giữa tôi và Hoàng Thiên sao? Hay là Hellen nói gì với anh?
Hoàng Thiên từ bỏ quyền thừa kế thì liên quan gì đến tôi? Chúng tôi đã kết thúc cách đây hai năm về trước rồi.
- Nó không chịu đính hôn cùng Hellen và cãi nhau với ông nội. Sau đó thì, nó chấp nhận từ bỏ tất cả vì không muốn bị ông kiểm soát. - Hoàng Thuận lại lên tiếng trước khi tôi kịp nói.
Sau tiếng tặc lưỡi rất khẽ, anh cho tôi biết hai năm trước, khi đưa Hoàng Thiên về Mỹ điều trị thì anh đã vô tình nhìn thấy bức ảnh của tôi trong ví của em trai mình. Đó là một bức ảnh chụp ở góc nghiêng.
Lúc nhìn phớt qua, anh ngỡ đó là Hellen nhưng nhìn kỹ thì không phải và đến ngày chạm mặt tôi ở Phú Long và biết tôi là thư ký riêng của Hoàng Thiên thì anh chắc chắn rằng cô gái trong ảnh chính là tôi.
- Ngày anh kết bạn facebook với em, Hellen đã cho anh biết rằng em là bạn gái cũ của Hoàng Thiên nhưng đã bỏ rơi nó trong tai nạn năm ấy. Em ấy bảo em là cô gái xấu xa nhưng anh không tin đâu. Nếu thật sự em xấu xa như vậy thì em trai anh đã chẳng vấn vương đến tận bây giờ.
Những lời cảm thông, thấu hiểu của Hoàng Thuận đã chạm vào nỗi tổn thương sâu thẳm trong tim tôi.
Trong tiếng nấc nghẹn ngào, tôi cho anh biết việc tôi từ bỏ tình yêu với Hoàng Thiên là vì không muốn anh đánh mất vị trí cao sang kia bởi đã biết anh chính là đứa trẻ được vợ chồng bà Ngọc Minh nhận nuôi.
Anh không giống Hoàng Thuận, không có gì đảm bảo cho anh ở tập đoàn Hana ngoài việc vâng lời ông nội anh.
Hơn nữa, tình trạng của anh lúc đó vô cùng nguy kịch, tôi không mưốn anh bị ông nội ghét và bỏ rơi chỉ vì mình.
Tôi có ngờ đâu đến cuối cùng, anh lại chọn cách này.
- Anh hiểu rồi. Mỹ Trân à, mong lần này, em đừng phụ tình Hoàng Thiên nữa. Nó bây giờ không còn gì cả. Nó đã bỏ lại vị trí này để bước vào thế giới của em, mong em đón nhận nó. Nó trả lại tất cả thẻ ngân hàng, các khoản tiền kiếm được từ công việc kinh doanh của Hana và các bất động sản bao gồm luôn xe và căn biệt thự mà nó đang sống. Bây giờ, nó đang trên đường ra sân bay. Em hãy… chăm sóc em trai anh giúp anh, anh sẽ cố khuyên ông nội.
Tôi nghe tiếng sụt sịt xen lẫn trong từng câu nói của Hoàng Thuận.
Cho dù không cùng huyết thống thì Hoàng Thuận vẫn luôn xem Hoàng Thiên như em trai anh, vẫn luôn muốn chia sẻ khối tài sản khổng lồ kia và đau lòng khi đứa em này ra đi với hai bàn tay trắng.
- Vâng. – Tôi chỉ có thể nói một từ này thôi, không còn biết nói thêm gì.
Cuộc gọi kết thúc, tôi gục đầu vào gối khóc như mưa.
Có đáng không Hoàng Thiên? Tình yêu này có đáng để anh đánh đổi nhiều như thế không? Chúng ta yêu nhau vỏn vẹn có mấy tháng thôi mà.
Tôi vốn nghĩ anh sẽ buông tay tôi sau khi tự nhận bản thân bất tài, có đâu ngờ anh đưa ra quyết định ngu ngốc này.
Sau hồi lâu vật vã khóc than, tôi thiếp đi trên chiếc gối ướt nhẹp. Lúc tôi tỉnh dậy thì Mặt Trời đã lên cao.
Tôi vội rời giường, thoăn thoắt dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài. Hoàng Thiên bây giờ thành người vô gia cư rồi, tôi sẽ đón anh về đây.
Căn phòng tôi dùng làm nơi may vá nhanh chóng được dọn sạch.