Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 168: Tha Thứ - 1

Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:38

Nói thật, tôi cũng hơi ngại khi mình hẹn gặp mà lại hành Minh Chính chạy đến chỗ mình trong khi công việc của hắn hẳn là rất bận rộn.

Thế nhưng, vì hắn ngỏ lời như vậy rồi thành thử tôi chỉ còn cách chỉ đường cho hắn đến quán cà phê đầu hẻm.

Trong khoảng thời gian chờ đợi, tôi tranh thủ đến bách hóa mua thức ăn về và sơ chế.

Sáng nay, trước lúc đi, Hoàng Thiên bảo muốn ăn canh cải bó xôi nấu với thịt băm và sườn chiên, rau muống xào tỏi.

Từ ngày có anh về, bữa ăn mới phong phú vậy, chứ có mình tôi thì một món, họa hoằn là hai món.

Bốn mươi phút sau, Minh Chính gọi điện và tôi nhanh chóng chạy ra đầu hẻm.

Trông thấy tôi, hắn liền đưa tay vẫy chào. Trong cái quán nhỏ bé, toàn là những vị khách thuộc tầng lớp thu nhập thấp này, hắn là vị khách nổi bật nhất, tôi đảo mắt một vòng là có thể nhận ra ngay.

Áo sơ mi xanh, quần tây đen và đầu tóc được chải chuốt gọn gàng, láng cón.

- Chào anh.

- Cô ngồi đi. – Minh Chính chủ động kéo ghế cho tôi.

Tôi cũng không muốn làm mất thời gian vàng bạc của hắn nên không vòng vo mà vào thẳng vấn đề, hỏi hắn về nguyên nhân khiến Hoàng Thiên ra tay đánh hắn và tuyệt giao đến tận bây giờ.

- Tôi xin lỗi cô Mỹ Trân.

Minh Chính đột nhiên cúi đầu khiến tôi ngơ ngác. Hắn không hiểu câu hỏi của tôi sao? Tôi nói tiếng người mà.

- Năm đó, khi bữa tiệc vừa kết thúc, trước lúc ra về, tôi đã bỏ thuốc vào ly nước của cô. Hoàng Thiên tìm tôi tính sổ là vì việc đó.

Môi tôi mấp máy chẳng thốt nên lời. Hóa ra thủ phạm là người đàn ông đang ngồi trước mặt tôi đây sao?

Hóa ra, suy đoán của tôi là đúng, vì bị trúng thuốc nên tôi mất hết lý trí, thậm chí không nhớ rõ đã trèo lên giường Hoàng Thiên bằng cách nào.

Lúc cãi nhau với anh ở công ty, tôi còn gán tội này lên đầu anh.

- Sao anh lại đùa dại vậy?

- Xin lỗi. Vì tôi biết Hoàng Thiên rất thích cô nhưng lại liên tục bị cô ngó lơ, thành thử tôi muốn giúp. Tôi muốn cả hai xảy ra chuyện đã rồi. – Càng nói, đầu Minh Chính càng cúi thấp hơn.

Nếu lời thú tội này được nói ra sau chuyện hôm đó ít ngày, hẳn tôi đã cho Minh Chính một cái bạt tai và chửi hắn một trận.

Thế nhưng, tất cả đã là dĩ vãng và hiện tại tôi yêu Hoàng Thiên, tôi là bạn gái anh nên không cảm thấy ấm ức.

Đêm đó, anh say rượu và tôi trúng thuốc, chẳng ai tỉnh táo. Kết quả là điều ai cũng biết.

- Tôi không giận anh nữa. Hoàng Thiên có nhiều bạn nhưng bạn thân nhất ở Việt Nam cũng chỉ có anh. Tôi không muốn hai người tuyệt giao với nhau vì chuyện đó. Dù gì thì tôi và anh ấy cũng đang là một đôi.

Lúc này, Minh Chính mới ngẩng đầu lên. Tôi thấy mắt hắn ươn ướt. Có lẽ Hoàng Thiên cũng chẳng vui vẻ gì khi cắt đứt tình bạn này.

Có lòng giúp bạn nhưng không suy nghĩ kỹ thành thử Minh Chính đã đẩy tình bạn giữa cả hai đến ngõ cụt.

- Tôi sẽ nói chuyện với Hoàng Thiên. Tôi sẽ thuyết phục anh ấy buông bỏ quá khứ. Anh… sẽ không chê khi kết bạn lại với một người tay trắng như anh ấy chứ?

- Đương nhiên. Tôi rất muốn giúp cậu ấy. Rất muốn được cùng cậu ấy chia buồn sớt vui như trước đây.

Hoạn nạn mới thấy chân tình. Tuy biết Hoàng Thiên không còn là người thừa kế của Hana nhưng Minh Chính vẫn muốn làm bạn cùng anh chứng tỏ anh đã chọn đúng bạn để chơi.

Ai chẳng có sai lầm, tha thứ được thì nên tha thứ. Hai năm qua, hắn cũng đã tự dằn vặt bản thân rồi.

- Nghe nói anh sắp kết hôn? – Tôi nhấp một ngụm trà và hỏi.

- Phải.

- Là Hoàng Duy Mỹ.

- Phải.

Ồ, tên công tử nhà giàu này cũng có lúc chung tình nhỉ? Không biết em trai hắn có giống bản tính tốt đẹp này của anh mình không nữa. Nếu giống thì tôi đỡ lo nếu Ánh Tuyết phải lòng Minh Trực.

Xuất phát điểm của Ánh Tuyết cũng khá giống Hoàng Duy Mỹ, đều là con trưởng trong một gia đình không mấy khá giả, vươn lên bằng thực lực.

Rời khỏi quán cà phê, tôi lững thững về nhà. Hôm nay, thời tiết thật đẹp, thật ấm áp, trời trong và cao, không gợn bóng mây. Lòng tôi nhẹ bẫng, như muốn bay lên cao xanh kia.

Tối đến, tôi lại cuộn tròn trong lòng Hoàng Thiên.

Sau một hồi nói chuyện yêu đương, tôi đem chuyện mình đã đi gặp Minh Chính và đã biết việc hắn hạ thuốc mình kể cho anh nghe.

Đáp lại tôi là gương mặt lạnh lùng, không cảm xúc cùng ánh mắt nhìn chằm chằm.

- Hoàng Thiên, chuyện cũ bỏ qua đi anh. Em không giận anh, ngược lại còn yêu anh thì anh giận Minh Chính làm gì? – Tôi ve vuốt hai má anh, nũng nịu nói.

- Việc Minh Chính làm khiến tình yêu giữa chúng ta có tỳ vết.

- Không sao cả. Tuy mở đầu hơi rối ren chút nhưng bây giờ không phải rất tốt sao? Anh bỏ qua đi. Minh Chính đã khóc khi nói chuyện với em. Nhìn anh ấy tội nghiệp lắm.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.