Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 170: Bữa Tiệc Nhỏ Ấm Áp - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:38
Tấn Phong ngồi chơi với tôi tầm nửa tiếng thì tạm biệt ra về. Tôi ngỏ lời mời anh cuối tuần này đến nhà mình dùng bữa cùng hai anh em Minh Chính, Minh Trực và anh vui vẻ đồng ý.
Nhìn theo bóng lưng anh, tôi bỗng thấy buồn, ước sao anh sớm gặp được một nửa của mình. Người đó sẽ yêu anh và anh cũng yêu họ.
Cuối cùng thì ngày chủ nhật cũng tới. Hoàng Thiên lái xe đi đón Ánh Tuyết từ sớm rồi cùng cô nàng đi chợ. Tôi thì dọn dẹp nhà cửa, cắm hoa.
Hai năm sống trong căn nhà này, đây là lần đầu tiên tôi mở tiệc. Nói là tiệc nhưng thật ra là một bữa cơm có nhiều món ăn và nhiều hơn ba người.
Tôi chỉ nói với Ánh Tuyết là mình mời mỗi Minh Chính, không dám nhắc tên Minh Trực vì sợ cô nàng kiếm cớ nằm nhà, không tới.
Và vào thời khắc mà cặp song long của Đại Lợi xuất hiện, mắt cô ấy mở to như cái đế chén.
- Cậu mời cả ông em sao? – Ánh Tuyết nắm lấy vạt áo tôi giựt giựt nhưng mắt vẫn dán lên gương mặt hớn hở của Minh Trực.
- Không. Tôi đi theo anh mình. Thường thì các bữa tiệc vẫn cho một người dẫn theo một người mà nhỉ? – Anh chàng tiến sĩ nhanh chóng đáp lời thay cho tôi.
- Tiệc gì chứ? Làm gì có thiệp mời.
Dứt lời, Ánh Tuyết buông tôi ra, lủi vào bếp. Nối gót cô ấy, Minh Trực cũng vào theo.
Rồi chẳng biết hai người họ làm gì mà tôi nghe tiếng chén dĩa va chạm lung tung cùng tiếng mắng của Ánh Tuyết.
- Nè, anh không biết làm thì lên nhà trên đi. Anh định đập hết chén dĩa nhà Mỹ Trân đấy à? – Ánh Tuyết lớn giọng xua đuổi.
- Chỉ lỡ trượt tay thôi mà. Ngày mai, tôi sẽ mua đền cho cô ấy một bộ chén sứ cao cấp. – Minh Trực vừa chằm hăm gom mảnh vỡ vừa xoa dịu crush.
Tôi giành lấy cây chổi cùng cái hốt rác từ tay anh chàng, nháy mắt ra hiệu cho anh ta đến phụ cô bạn tôi bóc bưởi.
Hoàng Thiên và Minh Chính đang ở nhà trên, tôi không muốn làm phiền họ. Có lẽ họ có nhiều điều cần nói với nhau.
Khi các món ăn vừa được bày biện lên bàn, Tấn Phong cũng vừa tới. Tôi còn chưa kịp đứng lên, Hoàng Thiên đã nhanh chân chạy ra đón anh.
Chuyện Tấn Phong ở bên cạnh tôi, chăm sóc cho tôi từng ly từng lý thế nào, tôi đều đã kể cho Hoàng Thiên nghe và anh đã nói Tấn Phong là ân nhân của anh.
Bữa tiệc nhỏ diễn ra trong bầu không khí ấm áp, thân tình. Tấn Phong và Hoàng Thiên như bắt được nhịp, trò chuyện rôm rả, bàn luận sôi nổi về các vấn đề xoay quanh lĩnh vực thời trang.
Minh Chính và tôi thì nói về bất động sản, các dự án phân lô, cắt nền. Còn Minh Trực lại hỏi Ánh Tuyết các vấn đề xoay quanh thiết bị an ninh.
Tôi nghe anh ta hỏi gì mà tiêu cự, góc nhìn, trong nhà, ngoài trời, xoay bao nhiêu độ… Tóm lại, tôi chẳng hiểu, chỉ nghe lâu lâu Ánh Tuyết lại bảo anh ta là đồ ngốc sau khi giải thích hết nước bọt mà anh ta cứ đần mặt ra, kêu chưa hiểu.
Bữa tiệc kết thúc thì ai cũng hơi ngà ngà say, chỉ có mỗi Minh Trực tỉnh táo vì anh ta không uống. Hôm nay, anh ta xung phong làm tài xế lái xe, hộ tống anh trai đi giảng hòa.
Tấn Phong có tài xế theo nên tôi cũng không có gì lo lắng. Tấn Phong đang vui, muốn ngồi tâm sự loài chim biển cùng Hoàng Thiên nên tôi đại diện chủ nhà tiễn ba vị khách kia về trước.
Minh Trực bỏ xe ở tiệm rửa xe đầu hẻm nên chúng tôi cùng cuốc bộ ra đó, vừa đi vừa trò chuyện.
- Anh Minh Trực đưa bạn em về tới nơi tới chốn nhé. – Tôi bắt tay anh và gởi gắm cô gái đang ôm xèo nẹo lấy mình.
- Cậu đang bán rẻ bạn mình đấy à? – Ánh Tuyết nhếch môi, nói nhỏ vào tai tôi.
- Quặng vàng đấy. Giống tốt đấy. Vừa đẹp trai vừa thông minh. Cậu mà cứ làm giá rồi người khác đào lại tiếc. – Tôi vững giữ khẩu hình là một khuôn miệng cười.
Ánh Tuyết véo tay tôi một cái rồi ngoan ngoãn chui vào ghế sau.
Minh Trực nháy mắt với tôi, sau đó nhanh chóng vào ghế lái.
Ban nãy, tôi có hỏi anh thích bạn tôi ở điểm nào thì anh cũng rất thật thà mà thú nhận rằng ban đầu anh không có cảm xúc gì với cô nàng đã đánh mình sưng mặt nhưng khi gặp lại cô ấy ở bữa tiệc, anh đã bị thu hút bởi lối tiếp chuyện duyên dáng nhưng không kém phần thoải mái với đối tác của cô ấy.
Một điều nữa là hôm ấy Ánh Tuyết mặc một chiếc váy quay vai màu đỏ, vô cùng s.e.x.y và nổi bật, tôn trọn vóc dáng đồng hồ cát khiến cho Minh Trực say mê quên cả lối về.
Cũng không có gì lạ bởi đàn ông luôn yêu bằng mắt trước.
Chiếc xe từ từ chuyển bánh rồi mất hút. Tôi thong thả cất bước trở về.