Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 171: Bữa Tiệc Nhỏ Ấm Áp - 2

Cập nhật lúc: 09/09/2025 10:38

Khi vừa vào nhà, tôi ngạc nhiên vì bàn ăn đã được dọn sạch sẽ. Lén bước từng bước đến nhà bếp, tôi tựa vách, nghe lén cuộc trò chuyện giữa hai người đàn ông đang cùng nhau rửa chén.

Tôi có cảm giác như Tấn Phong là ông anh vợ đang gởi gắm đứa em gái cưng cho em rể vậy.

- Tôi mong từ nay về sau nếu Mỹ Trân có khóc thì chỉ là vì hạnh phúc quá mà khóc. Cuộc đời em ấy đau thương nhiều rồi. Em ấy như cây xương rồng nở hoa giữa sa mạc. Tuy ôm có hơi đau nhưng anh hãy vì yêu mà bao dung cho em ấy.

- Tôi hứa. Anh hãy yên tâm. Mỹ Trân là một xương một thịt với tôi. Khúc mắc đã không còn. Trải qua bao biến cố, chúng tôi đã hiểu và tin tưởng nhau tuyệt đối.

- Xin lỗi vì lúc trước đã mạnh tay với anh.

- Nhờ cú đ.ấ.m ấy mà tôi tỉnh ra. Nếu không, e là tôi mất cô ấy lần nữa.

Nước mắt tôi ứa ra, rơi từng giọt, từng giọt xuống mu bàn tay. Cảm ơn cuộc đời đã cho tôi được gặp hai người đàn ông này.

Tôi đã từng cho rằng mình là cô gái có vận số đen đuổi nhất hành tinh nhưng giờ đây, tôi nhận ra mình thật diễm phúc.

- Hai anh đang nói xấu em? – Tôi ló đầu ra và hỏi sau khi đã lau khô gương mặt.

- Không có. – Cả hai anh chàng đồng thanh đáp.

Cuộc vui nào rồi cũng tàn, Tấn Phong nán lại, chuyện trò đôi ba câu rồi ra về. Căn nhà nhỏ bây giờ chỉ còn lại tôi và Hoàng Thiên.

Chúng tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ tựa vào nhau, đưa mắt nhìn ra khung cửa sổ, nơi dải mây trắng đang thay hình đổi kiểu.

Thi thoảng, Hoàng Thiên lại hôn khắp mái tóc tôi. Tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ tỏa ra từ anh, nhịp tim anh cũng tăng nhanh hơn bình thường.

- Anh, đi ngủ thôi. – Tôi rời khỏi vòm n.g.ự.c săn chắc của anh, thủ thỉ.

- Em… em vào ngủ trước đi, anh… anh đi tắm rồi sẽ vào sau. – Giọng anh hơi khàn, ánh mắt có chút m.ô.n.g lung.

- Anh mới tắm rồi mà, tiết kiệm nước chút đi.

Vừa nói, bàn tay hư hỏng của tôi vừa ve vuốt trên mặt Hoàng Thiên rồi dần dà trượt xuống, chạm vào nơi trái tim đang đập mạnh vì mình.

Lần này, không phải là tôi bị bỏ thuốc, tôi rất tỉnh táo nhưng tôi vẫn sẽ chủ động. Dù gì anh cũng là đàn ông, tâm sinh lý đều ổn định, có nhu cầu, cứ bắt anh nhịn như thế này cũng tội nghiệp.

Đã nhiều đêm rồi, khi giật mình giữa khuya, tôi có thể cảm nhận được những nụ hôn vụn vặt anh đặt trên tóc tôi, vai, cánh tay kèm theo những lời yêu thương rất khẽ.

Hơi thở của anh mỗi lúc một dồn dập, mặt cũng đỏ lên nhiều. Làn hương bạc hà quyện hương rượu phả vào các giác quan khiến toàn thân tôi cũng lâng lâng theo nhịp sóng tình.

Tôi rướn người, đặt lên môi anh một nụ hôn ướt át.

- Mỹ Trân, em làm gì vậy? – Hoàng Thiên vừa thở gấp vừa hỏi khi tôi vừa buông tha đôi môi bạc của anh.

- Có muốn động phòng hoa chúc sớm không? – Tôi di ngón tay qua lại trên bờ môi anh, hỏi khẽ.

Anh không trả lời tôi nhưng chỉ vài giây sau, tôi đã bị cánh tay rắn rỏi ấy nhấc bổng lên.

Những bước chân dài nhanh chóng đưa tôi đến bên giường và khi cảm nhận được lưng mình chạm vào mặt nệm êm ái thì phía trên cũng trở nên nặng trịch bởi lực đè của người đàn ông.

Trong lòng tôi bỗng nhiên có một chút sợ hãi rồi.

- Anh… anh à, hay là anh đi tắm đi.

Tôi dùng cả hai tay đặt lên n.g.ự.c Hoàng Thiên, cố sức đẩy anh ra nhưng kết quả là anh cứ trơ như đá, vững như đồng.

Ánh mắt ấy đã nhuốm đầy dục vọng, mơ màng, cưng chiều nhìn tôi.

- Muộn rồi Mỹ Trân, đám cháy này không dập được nữa. – Giọng anh khàn đục vang nhẹ bên tai tôi.

Những kích thích từ cái gặm cắn ở vành tai khiến tôi gần như tê dại.

Hai lần trước, tôi và anh quấn quít nhau khi tôi đã mất gần hết ý thức. Còn bây giờ, quá chân thật khiến tôi không biết tiếp nhận thế nào.

Có lẽ tôi cần uống thêm rượu. Chỉ cần uống thêm rượu là tôi sẽ can đảm hơn hoặc là xỉn luôn, không hay biết gì.

- Em… em cần uống rượu. Hoàng Thiên à, mình uống thêm chút rượu nhé. – Tôi run rẩy đề nghị cùng anh.

Ngay lập tức, Hoàng Thiên rời khỏi vành tai tôi, ngẩng đầu lên nhìn.

Tôi khấp khởi mừng, cho rằng anh sẽ tán thành nhưng nào ngờ anh lại lắc đầu lia lịa.

- Không được. Hôm nay, anh muốn em nhớ rõ chuyện ân ái giữa chúng ta. Anh không muốn giống hai lần trước. – Anh nói bằng giọng rất nghiêm túc.

- Nhưng… em sợ… - Tôi khổ sở nhìn anh, bày ra bộ mặt đáng thương.

- Không sao đâu. Cứ giao hết cho anh, anh hứa sẽ nhẹ nhàng yêu thương em.

Bàn tay mềm mại ấy ve vuốt gò má tôi rồi dần dà trượt xuống cổ.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.